Ai cũng nói động tới gân cốt nằm một trăm ngày.
Nguyễn Viên cảm đến một tháng không tốt lên, nhưng giọng nói của cô lại tốt hơn một chút, Thẩm Dục hỏi cô vì sao bị cảm.
Cô ấp úng nói, cô không cẩn thận nên bị cảm, vì buổi tối ngủ quên đắp chăn.
Anh lại hỏi cô vì sao cảm đến cả tháng vẫn không khỏe lên nhưng cô không trả lời câu hỏi của anh.
Cô không nói nhưng anh cũng đoán được là do cô chơi game quá nhiều.
Anh biết cô muốn đạt được quốc phục Điêu Thuyền, chỉ cần không chơi game một ngày thì lực chiến sẽ rớt.
Điện thoại của cô đã bị anh thu mất, buổi tối cô “dính” chặt lấy người anh.
Cô mặc bộ đồ ngủ màu hồng, mắt cá chân lộ ra, làn da trắng nõn, mỗi lần nhìn thấy cô, anh đều muốn “phạm tội”.
Tới tận bây giờ bệnh cảm của cô vẫn chưa tốt lên, anh chỉ có thể chịu khó nghẹn, đem niềm xúc động muốn “phạm tội” kia nén xuống, thấy cô như vậy, anh không chơi điện thoại nữa, nằm ở trên giường ôm cô vào lòng.
Trong phòng toàn là màu ấm, không biết anh lấy đâu ra một quyển sách, anh nói: “Ngủ sớm một chút, ngày mai dậy rồi chơi.
Em khỏi bệnh, anh cũng không thèm quản lí em nữa đâu”.
Cô ngã vào trong lòng anh, anh bật đèn, bắt đầu mở sách ra, chậm rãi đọc cho cô nghe.
Nghe một lúc cô mới biết anh đang đọc truyện cổ tích Andersen, anh xem cô là con nít sao.
Nhưng không hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-can-bua-xanh-anh-chi-can-em/2034831/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.