Thẩm Dục lái xe đến bệnh viện rồi đưa Nguyễn Viên vào khám. Ở thành phố C, anh có một vài bạn bè thân thiết, trong đó có Chu Khôn. Dẫn cô đi khám, bác sĩ nói rằng cô bị viêm phổi nhẹ, phải truyền thuốc mới được.
Nguyễn Viên nghe nói phải truyền thuốc, cô vội vàng lắc đầu, không chịu truyền: “Có thể uống thuốc thôi được không?”
Chu Khôn lắc đầu: “Nếu em không chịu truyền thuốc bây giờ thì sau này sẽ càng có nhiều biến chứng nặng hơn, không chỉ có khàn giọng mà đôi khi tắt tiếng, không nói được, lúc ho sẽ khiến ngực đau hơn. Lúc đó em sẽ cảm thấy như phổi muốn văng ra ngoài”.
Nguyễn Viên giống như một con lười ôm chặt lấy cành cây to Thẩm Dục, giương mắt nhìn anh. Ánh mắt yếu ớt, đáng thương, giống như cô đang hỏi anh: “Em có thể không truyền được không?”
Thẩm Dục cầm sổ khám bệnh của cô rồi nói: “Anh đưa em đi truyền thuốc, đừng sợ”.
Anh xoa đầu cô, vừa trìu mến vừa thương xót. Anh nói cảm ơn với Chu Khôn, sau đó Nguyễn Viên bước chầm rì rì đi theo anh. Cô không biết phải đi đến chỗ nào, vẫn phải đợi một chút, nên hai người kiếm ghế ngồi xuống.
Nguyễn Viên cảm thấy cô thật ngốc nghếch. Anh rời khỏi chỗ của hai người sau đó gọi một cô y tá lại gần, nói bạn gái anh cần tiêm một mũi. Nguyễn Viên hỏi Thẩm Dục: “Chỉ cần truyền một mũi là được, đúng không?”
Cô y tá mỉm cười rồi nói: “Đây là thử phản ứng của em đối với penicillin (kháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-can-bua-xanh-anh-chi-can-em/2034813/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.