Giang Ninh có một tuần lễ không đi ra ngoài, một cái tát kia của Giang Ngư Chu đánh rất nặng, mặt của cô ta một tuần lễ cũng không hoàn toàn tiêu sưng, khóe miệng còn xé rách.
Bên phía trường học cô ta xin nghỉ, chuyện Diệp gia cầu thân cũng tạm thời mắc cạn, ra chuyện như vậy rồi ai còn có tâm tình kia.
Diệp Lương Huy từng đến thăm cô ta một lần, bị cô ta mắng đi, đều là bởi vì anh ta, cô ta mới có thể đến tìm Hướng Vãn, kết quả bị cậu nhỏ của cô ta đánh thành dạng này.
Giang Ninh chính là một người như vậy, đã xảy ra chuyện gì xưa nay sẽ không tìm nguyên nhân từ trên chính người mình, trách nhiệm đều là của người khác.
Cô ta hiện tại thậm chí có chút hận Giang Tâm Duyệt, nếu như lúc trước bà không ngu ngốc sinh mình ra thì thật tốt biết bao, cô ta sẽ không cần đối mặt hết thảy mấy thứ này.
Cô ta là con gái của một tên bại hoại, chuyện này cô ta đã sớm biết. Năm đó tên bại hoại kia lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, liền nói với Giang Tâm Duyệt, "Đứa bé này xem ra chính là hạt giống của tôi, cô đừng không thừa nhận."
Ngay lúc đó Giang Ninh chỉ có năm tuổi, lại sâu sắc ghi tạc câu nói này trong lòng. Chỉ có điều cô ta một mực chưa từng nói, cô ta cho là bí mật này sẽ không bị người phát hiện, dù sao sau này cái tên bại hoại kia đã chết trong tù.
Đáng tiếc chuyện khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-biet/2859403/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.