Editor: KiL
Hướng Vãn mãi vẫn không chủ động liên lạc với Chu Thanh Dương, mặc dù anh ấy nói để sau khi cô suy nghĩ rõ ràng lại đến tìm anh ấy, có điều cô vẫn không biết nên nói gì với anh ấy đây?
Sau hai ngày co đầu rút cổ trong nhà, Hướng Vãn bị Hướng nữ sĩ nhìn ra khác thường, dưới cái nhìn bức ép của Hướng nữ sĩ, Hướng Vãn khai báo ra vấn đề chủ yếu của mình, kết quả, cô đã bị Hướng nữ sĩ đuổi ra khỏi nhà.
"Đi, xin lỗi Thanh Dương đi, nếu như thằng bé không chịu tha thứ cho con thì con cũng đừng về."
Hướng Vãn nhìn cửa lớn rầm một tiếng đóng lại trước mắt mình, hết cách phải đi xuống lầu.
Mặc dù Hướng Vãn không nghĩ ra nên nói chuyện với Chu Thanh Dương như thế nào, chẳng qua sau khi xuống lầu cô vẫn gọi điện cho Chu Thanh Dương, "Gặp mặt đi."
Chu Thanh Dương lập tức đồng ý. Chỉ chốc lát sau anh ấy lái xe tới, đón Hướng Vãn đi từ cổng.
"Hơn mười một giờ, đi ăn trước đi, vừa ăn vừa nói." Chu Thanh Dương nhìn đồng hồ một chút, nói với Hướng Vãn ngồi bên cạnh.
Hướng Vãn gật gật đầu, "Được." Mẹ cô cũng thật hung ác, đã sắp giữa trưa, lại không cho cơm ăn, còn đuổi cô ra cửa. Cô thở dài, sững sờ nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Hai người một đường không nói chuyện, xe yên lặng chạy, chỉ là lúc xe ngừng lại, Hướng Vãn không khỏi nhìn Chu Thanh Dương một chút, lông mày Chu Thanh Dương khẽ động,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-biet/2859374/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.