Editor: KiL
Chu lão phu nhân ở chính là bệnh viện cảnh sát vũ trang chỗ Chu Tề Dương, Giang Ngư Chu sau năm phút nhận được điện thoại đã đến văn phòng của Chu Tề Dương.
Chu Tề Dương vừa mới cúp cuộc gọi quốc tế, anh ta nói với Giang Ngư Chu: "Tôi mới vừa gọi điện cho giáo sư Lý xong."
"Nói thế nào?"
Chu Tề Dương ra hiệu anh ngồi xuống trước, sau đó nói: "Tôi nói tình huống với ông ấy, ông ấy nói nhớ kĩ mình có tiếp nhận xem bệnh cho một cô bé như thế, có điều thời gian trôi qua quá lâu, rất nhiều chi tiết ông ấy không quá nhớ kĩ, có điều ông ấy có một thói quen rất tốt, đó là đều sẽ giữ một phần ghi chép của mỗi bệnh nhân mà mình tiếp nhận xem bệnh trong máy tính của mình, chút nữa ông ấy sẽ tìm thử, tìm ra sẽ gửi email cho tôi."
Trên mặt Giang Ngư Chu toát ra một chút thất vọng, Chu Tề Dương an ủi anh, "Cậu đừng vội, nhất định có thể tìm được, nhưng phải đợi thêm mấy ngày nữa."
Giang Ngư Chu cũng rõ ràng mình có chút nóng vội, không biết vì sao, hai ngày nay anh bỗng nhiên trở nên không bình tĩnh lắm, nếu không vừa rồi ở nhà hàng anh cũng sẽ không hỏi Giang Ninh như vậy.
"Tôi biết rồi, cảm ơn cậu, chẳng qua bây giờ trong lòng của tôi rất sốt ruột, tôi vô cùng cần thiết muốn biết chuyện đã xảy ra năm đó."
Chu Tề Dương tỏ vẻ hiểu được, "Nếu như tôi là cậu, tôi cũng sẽ giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-biet/2859354/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.