Giang Ngư Chu chậm rãi đứng lên, ngước cằm lên nhìn cô, "Tôi được một tấc lại muốn tiến một thước sao? Ai hại tôi đến nỗi này?"
Hướng Vãn khắc chế nỗi kích động muốn tiến lên đánh cho anh một trận, biện bạch: "Anh biết rõ bản thân ăn tôm sẽ dị ứng, anh còn ăn."
"Tôi đây còn không phải là thịnh tình không thể từ chối mà." Câu trả lời này gần như vô sỉ.
Hướng Vãn tức tới nỗi nói không ra lời, hô hấp nặng nề phập phồng, mà cũng chỉ có thể đưa ánh mắt liếc nhìn anh.
Giang Ngư Chu nói: "Cô nếu không muốn đến thì hay là tôi đem theo thuốc mỡ tới nhà cô vậy?" Thấy cô không nói lời nào, anh hỏi tiếp, "Tiểu khu Hoa viên, số 203 tòa 7, đúng không?"
Bia rượu thật không phải là thứ gì tốt mà. Trong lòng Hướng Vãn chỉ còn lại hối hận, cô không để ý đến anh nữa, mở cửa đi ra ngoài.
Rầm, cửa lớn nặng nề đóng lại, cửa sổ cũng bị chấn động vang lên ong ong.
Lửa giận của người phụ nữ này thật không nhỏ.
Giang Ngư Chu không chút tức giận, ngược lại cảm thấy vô cùng hưởng thụ. Một tay anh chống hờ bên hông, cười nhẹ một tiếng, sẽ tức giận với anh, có tiến bộ.
Hướng Vãn ở bên ngoài đầy bụng tức giận, khi về đến nhà cũng không dám biểu hiện ra ngoài, mà Hướng Duy Trân biết tối nay cô ra ngoài ăn cơm với Hướng Tuấn nên cũng không hỏi nhiều.
Hướng Vãn tắm rửa xong trở về phòng, trong điện thoại cô đã có thêm một tin nhắn ngắn.
Hướng Tuấn gửi tới: Chị, về nhà chưa?
Hướng Vãn trả lời: Đã về.
Điện thoại vang lên, cô nghe, Hướng Tuấn mở miệng liền hỏi: "Chị, sao mà chị quen biết Giang tổng thế?"
Chàng trai này đã nghẹn cả một đêm, thế nhưng cái ông anh cùng cậu ta uống bia chính là không chịu nói cho cậu ta, thực là gấp chết rồi. Muốn gọi điện thoại lại lo lắng không ổn, chỉ đành phải gửi một cái tin nhắn ngắn, nghĩ rằng mặc kệ thấy lúc nào kiểu gì cũng sẽ nhắn lại.
"Quen biết lúc cùng tụ tập với đồng nghiệp." Hướng Vãn ăn ngay nói thật.
Sợ cậu ta không tin, còn nói thêm một câu, "Tháng trước đồng nghiệp của chị kết hôn, anh ta là phù rể, chị là phù dâu."
Hướng Tuấn ồ một tiếng, hỏi: "Vậy chuyện em đến Giang thị, chính là chị nhờ quan hệ của anh ta." Thanh niên này bình thường không phải quá thông minh, vậy mà lúc này phản ứng ngược lại cũng không chậm.
Hướng Vãn điều chỉnh tư thế ngồi một chút, ừ một tiếng.
Đầu kia an tĩnh mấy giây, "Chị, có phải anh ta có ý với chị không?"
Tâm tư của đàn ông đối với phụ nữ, dù là một ánh mắt, một câu đối thoại, cũng có thể khiến người hiểu được. Cậu ta chỉ mới gặp mặt một lần mà đã nhìn ra, nói gì đến đương sự?
Hướng Tuấn còn nói: "Thật ra cũng không có gì, anh ta là anh ta, dượng là dượng."
"Hướng Tuấn." Hướng Vãn nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, "Chị với anh ta chẳng có gì đâu, chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, em đừng tìm cha mẹ nói về chuyện này, đương nhiên cũng không thể nói với mẹ của chị."
Nếu mẹ cô mà biết, vậy thì còn không phải mỗi ngày cô đều phiền chết sao.
Hướng Tuấn cười nói: "Em biết rồi, chị yên tâm đi, em khẳng định ai cũng không nói. Nhưng mà chị này, Giang tổng rất đẹp trai đấy, rất xứng với chị."
"Chậc, em vẫn chưa chịu thôi đúng không?"
"Được được được, em không nói nữa, ngủ ngon."
Cúp điện thoại, Hướng Vãn quăng điện thoại sang bên cạnh, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, cô đang nghĩ, ngày mai cô có nên đi hay không? Cái tên đàn ông vô sỉ kia, chắc cũng không đến mức thật sự cầm theo thuốc mỡ tới nhà cô đâu.
Mặc kệ nó, cô trượt xuống co người lại, kéo chăn mỏng lên bịt kín mắt.
Một giấc ngủ tới hừng sáng, ngày thứ hai, cô như thường lệ chạy bộ, ăn sáng xong, đi cùng mẹ một chuyến đến chợ bán thức ăn, sau khi trở về đột nhiên cảm giác được có chút vô công rỗi nghề.
Xem TV một lát, tắt, ra ban công hoạt động gân cốt, lại quay về mở TV, ngồi xuống không quá năm phút đồng hồ lại đi ra ban công.
Hướng Duy Trân nhặt rau ở một bên, nhìn con gái đi lui đi tới, có chút chóng mặt: "Tiểu Vãn, con đi lui đi tới làm cái gì đấy?"
"Trời nóng quá, ngồi không yên." Cô một bên lấy tay quạt gió, một bên đi vào trong phòng.
"Hôm nay mới ba mươi ba độ, làm sao mà nóng như vậy?"
"Mới ba mươi ba độ? Con lại cảm thấy như ba mươi bảy ba mươi tám độ á."
"Lòng yên tĩnh tự nhiên sẽ mát mẻ, con ngồi xuống giúp mẹ nhặt rau này, đừng đi tới đi lui nữa, mẹ thấy chóng mặt."
Lúc này điện thoại của cô vang lên, "Con đi nghe điện thoại."
Hướng Duy Trân liếc cô một chút, trong lòng lầm bầm một câu: Đứa nhỏ này, hôm nay bị làm sao nhỉ? Cảm giác tinh thần giống như có chút không tập trung.
Điện thoại của Hướng Vãn là từ Tô Thuần gọi tới. Tô Thuần đi Maldives hưởng tuần trăng mật trở về, mang chút đồ cho cô, để cô qua cầm về.
Lúc Hướng Vãn đến nhà Tô Thuần chỉ có mình Tô Thuần, chồng cô ấy Lệ Hành đã đi tìm anh em của mình đi chơi.
"Mấy cái này cho em." Quà Tô Thuần đem về cho cô là một bộ mỹ phẩm dưỡng da mua từ cửa hàng miễn thuế ở sân bay, còn có thêm một cái áo nước ngoài đặc sắc. Mỹ phẩm dưỡng da là hàng hiệu, chất vải của áo cũng không tệ, hẳn là trị giá không ít tiền.
"Cảm ơn, tốn kém rồi." Hướng Vãn nhận lấy nói.
Tô Thuần đẩy cô một cái, ra vẻ tức giận, sau đó quay đầu tiếp tục thu dọn đồ đạc: "Giữa trưa chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm đi."
"Được, em mời khách." Hướng Vãn nói.
Tô Thuần nói: "Không cần em đâu, có người mời rồi."
Ánh mắt Hướng Vãn cố định, "Ai?"
"Không cần quan tâm là ai, em chỉ cần mang miệng đi ăn là được."
Hướng Vãn rũ mắt xuống suy nghĩ, "Em vẫn là không nên đi."
Tô Thuần dừng động tác trong tay lại, quay đầu, "Vì sao hả, trong nhà có việc à?"
Hướng Vãn lắc đầu.
"Không có việc gì thì cùng đi đi, là mấy người anh em kia của Lệ Hành, đều là người quen mà." Nói xong lại đẩy cô một cái, "Em đâu phải là sợ người lạ như vậy?"
Gót chân Hướng Vãn chạm đất, vẽ lòng vòng trên mặt đất, "Ai với ai là người quen, em không biết."
Tô Thuần nghiêng đầu nhìn cô, bỗng nhiên cười lên, "Không phải anh ấy, là người khác mời."
Hướng Vãn còn đang di chuyển gót chân, "Không biết chị đang nói ai."
"Còn không phải là ai ai ai kia sao?"
Hướng Vãn mím môi, một lát sau cũng không nhịn được bật cười, ngẩng đầu nhìn Tô Thuần, "Thật sự không phải là anh ta sao? Nếu như là anh ta thì em không đi đâu."
"Thật sự không phải, là Kỷ Minh Thành mời khách, chính là cái người tới hỗ trợ em lần trước em vào đồn cảnh sát ấy."
Hướng Vãn ồ một tiếng, gật gật đầu.
Tô Thuần cảm thấy cần phải nói nhiều thêm hai câu, kéo cô ngồi xuống, "Nói thật, em với lão Giang đến cùng là xảy ra chuyện gì thế? Mấy ngày gần đây chị không có mặt, có chuyện gì xảy ra mà chị không biết?"
"Không có."
"Vậy sao em còn bày ra một bộ dáng vẻ nhượng bộ lui binh với anh ấy thế?" Dừng một chút lại nói, "Thế nhưng chúng ta đều nhìn ra là lão Giang có chút hứng thú với em nha."
Hướng Vãn không nói chuyện.
Cánh tay bị đánh một cái, "Nói một chút thôi, đến cùng là em có suy nghĩ thế nào? Ở góc độ bạn bè, chị vẫn rất coi trọng bọn em, em chớ nhìn lão Giang nói chuyện làm việc thích gì làm nấy, kì thực anh ấy rất có chừng mực, không phải là người xằng bậy. Truớc kia ở trong quân đội, anh ấy đã lăn lộn đến cấp bậc Đoàn trưởng, sau này trong nhà xảy ra chuyện, mới trở về chuyển nghề, nghe Lệ Hành nói trước kia anh ấy có quen một người bạn gái, về sau đối phương xuất ngoại, hai người liền chia tay, anh ấy vẫn luôn độc thân đến bây giờ."
Hướng Vãn méo mó miệng với cô ấy, không nói gì.
"Lại nói, điều kiện người đã bày ra đó, nhiều cô gái muốn lôi kéo làm quen với anh ấy đều không có cơ hội đâu, em mà bỏ lỡ không phải là đáng tiếc sao?"
"Em với anh ta không có khả năng đâu." Qua một lúc lâu, Hướng Vãn mới lên tiếng.
Tô Thuần dần dần nhớ tới cái gì, hỏi: "Em không quên được người trong lòng kia?"
Từ lần trước sau khi hai người trao đổi tâm tình, Tô Thuần đã kết luận Hướng Vãn là từng trải, nhưng Hướng Vãn từ đầu đến cuối đều không thừa nhận.
Hướng Vãn trầm mặc trong phút chốc, nói: "Cũng không phải, sau này chị sẽ rõ." Lời cô nói ý tứ sâu xa, còn mang theo một tia than thở không thể diễn tả, Tô Thuần thấy cô không muốn nói nhiều, cũng không tiện hỏi nhiều.
Địa điểm ăn cơm là ở một nhà hàng tư nhân, chỗ có chút vắng vẻ, Hướng Vãn và Tô Thuần bắt xe đi, đến đó nhìn, quả nhiên Tô Thuần không lừa cô, Giang Ngư Chu cũng không có mặt.
Nhưng cũng không có nghĩa là không có chuyện gì xảy ra.
"Cô giáo Hướng, lão Giang cậu ta không sao rồi chứ?" Vừa ngồi xuống, cái vị tối hôm qua cùng uống bia kia liền mở miệng hỏi cô.
Bốn bề yên tĩnh, ánh mắt của mấy người đang ngồi đều nhìn vào cô, một mặt tìm tòi nghiên cứu.
"Đương nhiên." Cô trả lời, cũng không muốn nói nhiều về chuyện này, cúi đầu nhìn menu.
Cô vô tâm vô tư, nhưng bên tai cũng không được thanh tịnh.
"Xảy ra chuyện gì rồi? Lão Kỷ cậu nói lão Giang bị làm sao?" Lệ Hành ngồi ở đó lắm miệng.
"Cũng không có gì, tối qua tôi với cậu ta ra ngoài uống bia, cậu ta không cẩn thận ăn phải tôm hùm."
"Không phải cậu ta bị dị ứng hải sản sao? Ấy, mà khoan, làm sao mà có biện pháp không cẩn thận được? Cái mũi của cậu ta còn thính hơn cả chó cảnh sát, cách vài dặm còn có thể ngửi được mùi vị mà."
"Bị ma quỷ ám ảnh chứ sao." Kỷ Minh Thành nói, lấy khuỷu tay đụng đụng người hỏi, ra hiệu cho anh ta có chừng có mực, "Về rồi tự hỏi cậu ta là sao đi."
Hướng Vãn mắt điếc tai ngơ đối với chủ đề của mấy người này, đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên một tiếng, có tin nhắn đến.
Khi nào tới?
—— người gửi tin nhắn: Giang Ngư Chu.
Hướng Vãn để điện thoại xuống tiếp tục xem menu.
Ting ting, điện thoại lại vang một tiếng.
Vẫn là anh gửi tới: Ngày mai không thể tham gia buổi tiếp nhận nhân viên mới, hay là tôi để bộ phận nhân sự thông báo cho bọn họ, kéo dài thời hạn báo danh?
Hướng Vãn mím môi, suy nghĩ một hồi, cuối cùng nhắn lại: Đang ăn cơm, đợi lát nữa đến.
Đầu kia trả lời: Tôi chờ cô.
"Thật đúng là bận rộn, ăn một bữa cơm cũng không yên tĩnh." Tô Thuần thì thầm bên tai cô một câu.
Mặc dù Hướng Vãn không hề nói gì, nhưng mấy người trên bàn tựa như đã nhìn ra cái gì đó, cơm nước xong xuôi ra về, Tô Thuần với Lệ Hành lái xe về trước, "Đi thôi, cô giáo Hướng, tôi đưa cô đi." Kỷ Minh Thành nói, thấy vẻ mặt Hướng Vãn còn do dự, lại bổ sung một câu, "Không phải cô muốn đến nhà lão Giang sao?"
Người đàn ông to cao nhìn cô mỉm cười, ánh mắt kia lại vô cùng tinh tế, bỗng nhiên Hướng Vãn có chút hiểu ra, vì sao tin nhắn của Giang Ngư Chu đến đúng lúc như vậy.
Kỷ Minh Thành rất thức thời, xe chạy đến cửa tiểu khu cũng không tắt máy, sau khi Hướng Vãn xuống xe anh ta cũng lập tức lái đi.
Đây là lần thứ ba Hướng Vãn đến, thành thạo đi đến trước biệt thự của anh, kì lạ chính là, cửa lớn thế mà không đóng chặt, lưu lại một khe hở nhỏ.
Hướng Vãn đẩy cửa đi vào, trong phòng khách trống rỗng không thấy bóng người. Trên lầu truyền tới tiếng bước chân, cô ngẩng đầu nhìn lên.
Giang Ngư Chu mặc một bộ áo thun màu xanh sẫm từ trên cầu thang đi xuống, phía dưới là một chiếc quần cộc ống rộng, đậm màu hơn cái áo, nhìn giống như quần áo anh mặc trong quân đội khi trước.
Anh vừa mới tắm rửa, vừa đi vừa cầm khăn lau tóc.
Tắm rửa mà cũng không chịu đóng cửa, cái người gì đây.
Người kia lại không biết mình đang bị oán thầm, sải bước tới trước mặt cô rũ mắt nhìn cô, đưa tay chỉ chỉ cô, "Không giữ lời, hả?"
"Tôi cũng chưa đồng ý gì với anh cả."
"Thật sao?" Anh hỏi lại, "Vậy sao cô còn tới?"
Hướng Vãn không nói lời nào, quay người muốn đi, trước khi điềm báo đến, tay đã bị giữ chặt.
"Đến rồi còn muốn đi? Coi tôi là gì hả?"
Hướng Vãn nhếch miệng, chậm rãi nắm chặt hai tay đang buông thõng, nâng lên, đánh về phía sau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]