Châu Niệm ngờ nghệch, thần trí đang bay bay. Thấy cô lơ đãng, anh lại nhíu mày không vui. Anh cầm lấy tay cô, đưa đến nơi con quái vật vừa thức giấc.
Cô lập tức giật mình, rụt tay lại. Mặt đò bừng bừng.
"To không em?"
"Có thích cây gậy này không?"
...
Biệt thự nhà họ Uy.
Uy Phong đưa Tần Hạ vào nhà, để cô ngồi trên ghế sofa, bản thân thì pha trà mời vợ.
Tần Hạ ngó nghiêng xung quanh. Nơi này vẫn chẳng có gì thay đổi cả. Chỗ nào cũng đầy ắp kỉ niệm.
Cạch.
Uy Phong đặt ấm trà lên bàn, ngồi xuống bên cạnh Tần Hạ, nắm lấy tay cô, cười cười.
"Anh đừng cười, ngốc chết đi được."
"Ơ hay? Ngốc thì vẫn là chồng em cơ mà."
Tần Hạ hứ một tiếng, trưng ra khuôn mặt "bà đây còn chưa hết dỗi, ở đây mà vợ với chả chồng, lụm liêm sỉ lên đi." với Uy Phong.
Ai đó đương nhiên biết bản thân đã gây ra hiểu lầm lớn đến mức nào nên nhất định sẽ nhún nhường, nhượng bộ. Uy Phong rót trà, bưng bằng hai tay mời Tần Hạ.
"Mời tiểu tổ tông của anh uống."
Tần Hạ không nhịn được liền bật cười, nể mặt lắm mới cầm tách trà lên uống, tránh ai đó xấu mặt, thẹn quá hoá giận.
"Hạ Hạ, sau này cứ coi nơi này là nhà của em. Không thích cái gì thì lập tức nói anh, anh sẽ đổi ngay cho em. Anh không muốn em ở nơi này mà khó chịu đâu."
"Cái gì cũng có thể đổi, nhưng không cho phép đổi anh."
Uy Phong đột nhiên lên tiếng, dùng ngữ điệu hết sức nghiêm túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-bang-cam-thu/897155/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.