"Ồ, yếu sinh lí? Xem ra tối qua anh không nên kiềm chế, đúng không, tiểu tổ tông của anh?" Tư Đồ Vũ không biết từ đâu xuất hiện, đứng tựa lưng vào cửa, dùng ánh mắt tràn đầy tàn độc như muốn xé xác người khác mà nhìn cô.
Châu Niệm: "..."
Hối hận còn kịp không?
Cô có cảm giác anh sẽ đè cô ra chén sạch một lần nữa. Cô muốn đăng xuất khỏi thế giới ngay lập tức.
Châu Niệm âm thầm nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh rịn cả lòng bàn tay. Tự dặn mình không được tỏ ra yếu thế, cô lập tức đi lướt qua người Hân Nguyệt, rất nhanh đã đứng trước mặt Tư Đồ Vũ.
Châu Niệm vươn tay, nắm lấy cà vạt của anh kéo xuống khiến anh hơi cúi đầu, mặt hai người sát lại gần nhau. Khoé môi cô cong lên. Giọng nói đầy dịu dàng, du dương như tiếng đàn xen lẫn chút lưu manh vang lên.
"Ha, muốn thế nào thì bà đây chiều anh. Tuy nhiên..." Châu Niệm kéo dài âm cuối, dư quang di chuyển dừng trên người Hân Nguyệt, giọng nói rất nhanh giảm xuống mấy độ. "Anh không nên giải quyết vận đào hoa của mình sao?"
Tư Đồ Vũ ngẩn người. Anh nhìn theo ánh mắt cô, cuối cùng phát hiện ra Hân Nguyệt. Anh nheo mắt, nhíu mày, cất giọng đầy bực bội.
"Cô là ai?"
Dám tự tiện xông vào phòng làm việc của anh, còn khiến Châu Niệm hiểu lầm, không cần biết cô ta thân thế ra sao, anh lúc này đã muốn xông lên xé xác cô ta ra rồi.
"Tư thiếu, anh thật sự không nhớ em sao? Lần trước chúng ta..." Hân Nguyệt sửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-bang-cam-thu/897149/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.