Editor: Yuri Ilukh "Ý con là để bản thể của Tiểu đằng yêu đi chống đỡ thế giới còn thần hồn thì có thể đồng thời hoá ra hình người ở thế giới khác?" Vũ Quân hiểu ý tứ trong lời nói của Vân Hoạ rất nhanh. "Không sai biệt lắm, sau khi sáng thế chi đằng sáng tạo ra thế giới thì không cần quá nhiều tâm lực để đi duy trì thế giới, thế giới sẽ tự động vận chuyển, cho nên sáng thế chi đằng có thể tách một phần thần hồn ra" Vân Hoạ nói, "Nhưng tiền đề của toàn bộ những việc này là có một sáng thế chi đằng của thế giới giác nguyện ý hỗ trợ". "Tiểu đằng yêu, em đã từng gặp sáng thế chi đằng của Phù Sinh Giới đúng không?" Nhất Diệp hỏi. "Đã từng gặp" Tiểu đằng yêu có chút không phản ứng kịp, chỉ ngơ ngác gật đầu. "Vậy em cảm thấy ngài ấy sẽ hỗ trợ sao?" Nhất Diệp hỏi. "Em... em có thể đi hỏi một chút" Tiểu đằng yêu nói. "Vậy em nhanh đi hỏi đi" Nhất Diệp thúc giục. "Dạ" Tiểu đằng yêu gật đầu, tâm tình có chút kích động chạy ra ngoài. "Em đi cùng Tiểu đằng yêu" Bạch Vũ cũng chạy ra ngoài theo Tiểu đằng yêu. Chuyện của Tiểu đằng yêu có chuyển biến, Nhất Diệp bộc lộ sự vui vẻ ra ngoài, cô xoay người muốn cảm ơn Vân Hoạ thì lại phát hiện thân thể Vân Hoạ có chút không thích hợp, "Vân Hoạ, con làm sao vậy?" Vũ Quân và Bảo Bảo lúc này cũng phát hiện, thân thể của Vân Hoạ bỗng nhiên trở nên trong suốt bằng tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường. "Vân Hoạ, Vân Hoạ, cậu làm sao vậy..." Bảo Bảo sốt ruột muốn khóc. "Bản thể của tớ" Vân Hoạ nói với Bảo Bảo. Bảo Bảo lấy bản thể của Vân Hoạ từ trong không gian của mình ra. Khi tranh vẽ tiếp xúc với không khí thì bắt đầu biến thành bột phấn, chậm rãi biến mất trong không khí, nháy mắt liền biến mất một phần ba. "Vân Hoạ!!" Một cảm giác về điềm xấu bỗng xuất hiện trong lòng Nhất Diệp, "Con... con đây là...." Vũ Quân tựa như đã sớm đoán được kết cục này, anh rũ đôi mắt xuống, nắm lấy tay Nhất Diệp, không tiếng động an ủi. "Oa oa... Vân Hoạ, cậu không được biến mất" Bảo Bảo cảm giác được Vân Hoạ chuẩn bị biến mất, cậu sốt ruột ôm lấy bản thể của Vân Hoạ, đôi mắt chuyển qua chuyển lại giữa bản thể và Vân Hoạ, nhưng không có cách nào. Từng giọt nước mắt rơi ra khỏi hốc mắt. "Tớ không biến mất" Vân Hoạ cười lắc lắc đầu, sau đó nâng một chiếc lá cây đưa tới trước mặt Bảo Bảo. Trên chiếc lá cây có một luồng sáng nhàn nhạt, trên gân lá nho nhỏ giống như có thứ gì đó đang chuyển động, "Tớ ở chỗ này". Bảo Bảo sửng sốt, có chút khó hiểu nhìn lá cây trước mặt. Đó là lá cây của Tiểu đằng yêu, Nhất Diệp và Vũ Quân liếc nhau, nhìn thấy được sự kinh hỉ trong đôi mắt của nhau. "Đây là lá cây Bảo Bảo tặng cho tớ, có thể bảo vệ thần hồn của tớ" Vân Hoạ cười nói, "Cậu tìm cây Thánh Anh Quả, có cây Thánh Anh Quả thì rất nhanh tớ sẽ tỉnh lại, hơn nữa sẽ không phải là linh khí nữa". Bảo Bảo ngừng khóc, trịnh trọng tiếp nhận lá cây trong tay Vân Hoạ đảm bảo, "Tớ nhất định sẽ tìm được cây Thánh Anh Quả, để cậu sớm tỉnh lại". "Ừm" Vân Hoạ gật đầu, vui sướng mang theo chờ đợi với tương lai, hoá thành tia sáng tiêu tán trong trời đất, chỉ để lại một chiếc lá cây tản ra hơi thở quen thuộc. "Bảo Bảo..." Nhất Diệp thấy Bảo Bảo ôm chiếc lá trong tay phát ngốc, đau lòng gọi. Vân Hoạ là bạn chơi duy nhất của Bảo Bảo, thời gian ở cùng nhau còn dài hơn cả người làm mẹ như cô, tình cảm giữa hai người là có thể nhìn ra được. "Mẹ, cha, Bảo Bảo không thể đi chơi với hai người rồi" Bảo Bảo chợt ngẩng đầu lên, trên mặt không hề có vẻ suy sụp như Nhất Diệp mà lại tràn đầy ý chí chiến đấu sục sôi, "Mọi người biết cây Thánh Anh Quả trông thế nào không? Bảo Bảo muốn đi tìm".
"..." Một bụng lời an ủi của Nhất Diệp không có chỗ dùng, "Con hãy đi tìm anh Bạch Vũ" "Anh ấy biết cây Thánh Anh Quả trông như thế nào sao?" Bảo Bảo kích động nói. Nhất Diệp lắc lắc đầu, trong tầm mắt thất vọng của Bảo Bảo lên tiếng, "Khi anh Bạch Vũ của con phi thăng có mang theo một cây Thánh Anh Quả". "Thật sự?" Đôi mắt Bảo Bảo toả sáng, khi Nhất Diệp gật đầu thì cậu không thể chờ được nữa, nhanh chóng chạy ra ngoài. Nhất Diệp nhìn thoáng qua Vũ Quân nói, "Bây giờ em đã tin lời anh nói". "Hả?" Vũ Quân khó hiểu hỏi. "Tất cả đều là ý trời" Nhất Diệp nói, "Từ khi em gặp được Tiểu đằng yêu, Tiểu đằng yêu dùng lá cây của con bé cứu em, đến khi em thức tỉnh ở Vu tộc, giúp Mã Nhã tìm kiếm Vu cụ. Mà Vu cụ hoá hình của Vu tộc có thể khám phá Thiên Đạo, còn Vân Hoạ lại bị Bảo Bảo tìm được, sau đó theo Bảo Bảo đi Phù Sinh Giới". "Sau đó Phù Sinh Giới gặp nguy cơ, hư không chi đằng, Tiểu đằng yêu phi thăng, không gian của Bạch Vũ cùng với cây Thánh Anh Quả, từng thứ một từng thứ một giống như đã thương lượng tốt với nhau" Nhất Diệp nói. "Vậy chúng ta liền đem tất cả viết thành một cái dấu chấm câu viên mãn, sau đó người một nhà ở bên nhau, không xa rời" Vũ Quân nói. ___ Sau khi Tiểu đằng yêu thoả thuận xong với sáng thế chi đằng của Phù Sinh Giới thì hai người sẽ cho đối phương hoá thành hình người ở thế giới của mình. Bảo Bảo tìm Bạch Vũ hỗ trợ, bỏ Vân Hoạ vào cây Thánh Anh Quả trong không gian của Bạch Vũ, mỗi ngày đều vào nói chuyện với Vân Hoạ, chỉ chờ bảy bảy bốn mươi chín năm sau Vân Hoạ lại lần nữa thức tỉnh. Vũ Hạc biết được bí mật của hư không chi đằng thì tràn đầy khâm phục và khiếp sợ, tự mình đi hư không lấy hư không chi luân về, giải trừ hạn chế với hư không chi đằng. Sau đó Nhất Diệp, Vũ Quân, Bạch Vũ, Vũ Hạc, Tử Tô làm bạn với Tiểu đằng yêu cùng đi vào hư không, tiến hành nói chuyện với hư không chi đằng lần nữa. Hư không chi đằng nghe được kế hoạch của Tiểu đằng yêu thì vui mừng nói, "Quả nhiên Thiên Đạo vẫn chừa một con đường sống". "Thương Lam tiền bối, ngài cũng mang thần hồn ký sinh trên lá cây của con đi" Tiểu đằng yêu nói "Cảm ơn con đã muốn cứu ta, nhưng thần hồn của ta sắp khô kiệt rồi, chỉ sợ là không được" Thương Lam nói. "Tiền bối, không thử làm sao mà biết được?" Tiểu đằng yêu cực lực khuyên bảo, "Sáng thế chi đẳng có thể sáng tạo thế giới, thân là thần hồn của sáng thế chi đằng, sức sống cũng sẽ vô hạn, chúng ta thử một lần đi. Ngài mang theo những thần hồn kia du đãng trên hư không mấy chục vạn năm, ngài yêu quý bọn họ như vậy, chẳng lẽ ngài không muốn trông thấy bọn họ sao?" Đương nhiên muốn. "Được..." Hư không chi đằng do dự một chút rồi nói, "Trước tiên con đem hết những thần hồn đó đi, sau đó ta sẽ truyền thừa cho con, nếu lúc đó ta còn ý thức thì sau này làm phiền con rồi". "Dạ" Tiểu đằng yêu vui vẻ gật đầu. "Con nhớ kỹ, con tuy có được truyền thừa của ta, nhưng sức sống trên bản thể của ta gần như đã hao hết rồi, thế giới mới cần năm tháng lâu dài phát triển mới có thể nuôi dưỡng ra sinh mệnh, cho nên sau khi con tiếp thu những thần hồn này thì không cần vội vã đánh thức bọn họ" Thương Lam dặn dò. "Dạ vâng" Tiểu đằng yêu nghe lời gật đầu. "Còn có..." Thương Lam tiếp tục nói, "Truyền thừa của ta đối với con có hơi quá mức khổng lồ, sau khi con tiếp thu truyền thừa của ta, nếu muốn hoá ra một cái thế giới khổng lồ không kém Thương Lam giới thì con cần phải thu thập một ít đồ vật". "Đồ vật gì?" Tiểu đằng yêu hỏi. "Máu của 4 thần thú, hạt giống của một vạn loại thực vật, giọt máu của một vạn con người, hơi thở căn nguyên của kim mộc thuỷ hoả thổ" Thương Lam nói, "Đó đều là những thứ mà một thế giới hoàn chỉnh cần, nếu con có thể thu thập trước thì thời gian con phát triển sẽ ngắn lại". "Những thứ này...." Tiểu đằng yêu có chút khó xử cắn môi, "Máu của tu sĩ cũng không dễ tìm, 4 thần thú lại càng có khả năng muốn mà không được". "Đứa nhỏ ngốc, bây giờ con là sáng thế chi đằng, mấy thứ này về sau đều sẽ sinh sống trong thế giới của con" Thương Lam nói, "Con lấy máu của bọn họ cũng không phải làm hao tổn bọn họ, bất kể là yêu tộc hay nhân tộc, mục đích cuối cùng của bọn họ đều là vì phi thăng, con sẽ là sự tồn tại cao hơn Phù Sinh Giới một bậc, con lấy máu của bọn họ thì về sau khi họ phi thăng lôi kiếp của Thiên Đạo với họ sẽ yếu hơn rất nhiều. "Thân thể của ta con cũng mang đi đi, tuy rằng nó đã khô héo nhưng có thể trở thành chất dinh dưỡng của thế giới mới".
"Dạ, con hiểu rồi" Tiểu đằng yêu cái hiểu cái không gật gật đầu, mang toàn bộ thần hồn còn lại trên người hư không chi đằng dẫn độ đến người mình, sau đó hoá ra bản thể trên hư không, tiếp thu truyền thừa của hư không chi đằng. Một lần truyền thừa này chính là mười năm, sau mười năm, Tiểu đằng yêu tỉnh lại, chỉ cần nhẹ nhàng vung tay mà đã thu hết toàn bộ dây leo màu đen của hư không chi đằng lên. Thời điểm Tiểu đằng yêu tiếp thu truyền thừa, Nhất Diệp và Vũ Quân chỉ ngẫu nhiên lại nhìn một cái, còn Bạch Vũ mười năm như một canh giữ bên người Tiểu đằng yêu, sau đó hai người cùng nhau trở về Tê Ngộ Đảo. Tiểu đằng yêu nói ra những yêu cầu của Thương Lam, Vũ Quân cùng cha Vũ Hạc thương lượng một đêm rồi quyết định giúp Tiểu đằng yêu thu thập đồ vật. Máu của tu sĩ loài người không khó tìm, những tu sĩ ở Tê Ngộ Đảo đều có thần thánh trong lòng, mà cống hiến máu cho sáng thế chi đằng là một đại công đức, do đó bọn họ không sợ không đủ người mà chỉ sợ người biết đến quá nhiều. Tử Tô cũng muốn vì yêu tộc tích cóp một phần công đức, sau khi Tiểu đằng yêu biến ảo ra thế giới, rất có khả năng sau này yêu tộc sẽ phi thăng lên thế giới đó, cho nên bà trở về Phong Sào, góp nhặt tinh huyết của toàn bộ những yêu tộc có ở đó đưa cho Tiểu đằng yêu. Còn máu của thần thú, Tiểu đằng yêu hỏi được vị trí của thần thú từ sáng thế chi đằng của Phù Sinh Giới, Nhất Diệp và Vũ Quân, hai người mang theo tín vật của Bạch Hổ đi gặp từng người từng người một. Còn sức mạnh căn nguyên của kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ, Tiểu đằng yêu dùng 5 năm đã tìm được đủ. Sau 10 năm, tất cả đã được chuẩn bị ổn thoả, Nhất Diệp, Vũ Quân còn có Bảo Bảo chuẩn bị xuất phát từ Tê Ngộ Đảo, tìm một chỗ dễ tạo ra không gian chế tạo thế giới cho Tiểu đằng yêu. Vũ Hạc giao hư không chi luân cho Vũ Quân, "Tuy sức mạnh không gian của con không đủ tinh khiết, nhưng cũng may sức mạnh không gian của Bảo Bảo mạnh hơn con rất nhiều, hai con cùng nhau điều khiển hư không chi luân, ở trên hư không tự bảo vệ mình cũng không có vấn đề gì. Vũ Quân trịnh trọng tiếp nhận hư không chi luân. "Lần này vừa đi không biết năm tháng nào mới trở về" Tử Tô có chút cảm khái, bọn họ vừa mới đoàn tụ đã phải chia lìa. "Bất kể bao lâu, nhất định sẽ trở về" Vũ Quân trả lời. Sau khi mọi người chào từ biệt, Vũ Quân dùng hư không chi luân khai phá không gian, biến mất ở Phù Sinh Giới, lần đi này chính là một vạn năm. Một vạn năm sau, Vũ Hạc đang tĩnh toạ trong đại điện bỗng cảm nhận được sức mạnh không gian, ông gần như không kịp báo cho vợ mình, Tử Tô, đã vội vàng di thuấn đến trước bờ biển. Không trung xanh thẳm bỗng nhiên bị xé mở, Vũ Hạc nhìn thấy những bóng người quen thuộc thì chậm rãi nở nụ cười, "Đều đã trở lại sao?" Bảo Bảo, Vân Hoạ, Vũ Quân, Nhất Diệp, Bạch Vũ và một cái lá cây chứa hơi thở của Tiểu đằng yêu trong tay Bạch Vũ. "Đã trở lại". Một tiếng đã trở lại này đã vượt qua vạn năm vạn tháng [TOÀN VĂN HOÀN]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]