Chương trước
Chương sau
Editor: Yuri Ilukh
Vũ Quân hoá ra nguyên hình chở Nhất Diệp bay theo mẹ mình, bay đến khi mặt trời lặn được hơn nửa thì đến được một cành cây to lớn, phía trên cành cây có lộ ra một đồ án nhỏ, Vũ Quân cảm nhận được hơi thở nồng đậm của sức mạnh không gian trong đồ án đó.
"Trận pháp không gian?" Vũ Quân hỏi.
"Đúng vậy" Mẹ của Vũ Quân, cũng chính là Tử Tô, giải thích, "Dây leo ở đây vô cùng nhiều, nếu nó duỗi toàn thân ra thì chắc còn lớn hơn Phù Sinh Giới một chút"
"Lớn như vậy sao?" Vũ Quân biết dây leo này rất lớn, thần thức của anh cũng không tìm được điểm cùng của nó, nhưng anh không nghĩ nó lại lớn đến vậy.
"Còn to hơn cả một thế giới? Vậy chẳng phải nó cũng chính là một thế giới sao?" Nhất Diệp kinh ngạc cảm thán.
Tử Tô ngạc nhiên nhìn thoáng qua Nhất Diệp cười nói, "Con thật là thông minh"


"Hả?" Nhất Diệp hoang mang nhìn lại.
Tử Tô bị vẻ mặt ngốc manh (vừa ngốc vừa dễ thương) của Nhất Diệp làm cho buồn cười, bà tiếp tục giải thích, "Cái cây này rất lớn, nếu muốn bay đến chỗ cha con thì sẽ tốn rất nhiều thời gian, do đó cha con đã bố trí một trận pháp khôn gian ở đây".
"Cha đang ở đâu vậy?" Một cái cây lớn bằng một thế giới thì phải áp chế thế nào đây.
"Ở bộ rễ của cái cây này" Tử Tô đi vào kết giới đầu tiên, "Chúng ta đi qua đó đi".
Vũ Quân dẫn Nhất Diệp bước vào trận pháp, ánh sáng loé lên rồi ba người biến mất trong hư không đen nhánh.
Sau một hồi choáng váng quen thuộc, Nhất Diệp mở to mắt nhìn, lọt vào tầm mắt cô chính là cành cây chằng chịt, to nhỏ không đồng nhất, cái này cũng không có gì lạ, kỳ quái chính là cô nhìn thấy những mầm non nhỏ bên trong những nhánh dây leo màu đen kia.

"Vũ Hạc" Tử Tô kêu to gọi người chồng đang đưa lưng về phía bọn họ.
Người đàn ông nghe tiếng gọi thì quay đầu nhìn. Một người đàn ông anh tuấn quay lại mang theo ánh mắt tìm kiếm, cả người ông lộ ra khí chất lạnh lùng làm Nhất Diệp không cẩn thận lui về sau một bước.
Vũ Quân lập tức duỗi tay ôm lấy eo Nhất Diệp.
"Anh làm gì vậy, thu một chút sát khí trên người anh lại đi" Tử Tô nhíu mày nói, "Đừng làm con dâu sợ".
Người đàn ông vô tội sờ sờ mũi tỏ vẻ đã thu liễm hơi thở của mình rồi, sát khí trên người ông tích tụ suốt những năm tháng chiến đấu ở đây, nếu muốn thu lại thì phải dùng pháp thuật che chắn sự tồn tại của mình.
"Con... con không sao, chỉ là nhất thời không thích ứng được thôi" Nhất Diệp vội vàng nói.
"Con là Nhất Diệp phải không" Vũ Hạc mỉm cười nhìn về phía Nhất Diệp.

"Đúng, là con" Nhất Diệp khách sáo trả lời.
"Nghe nói ta còn có cháu nội" Vũ Hạc lại hỏi.
"Đúng, là Bảo Bảo, Bảo Bảo bây giờ đang ở cùng cha mẹ con" Nhất Diệp trả lời, "Lần này không cùng tới đây".
"Không sao, không sao" Vũ Hạc cười hì hì với Nhất Diệp, khi quay đầu nhìn về phía Vũ Quân thì sắc mặt liền thay đổi, ông nhíu mày hỏi, "Biết mình tới đây làm gì chưa?"
"Biết" Vũ Quân trịnh trọng gật đầu.
"Vậy đi theo ta" Vũ Hạc nói xong thì xoay người đi vào bên trong, Vũ Quân trao cho Nhất Diệp một ánh mắt trấn an rồi đi theo cha mình.
Nhất Diệp không yên tâm nhìn về bóng dáng chồng mình, chắc do vẻ lo lắng của cô quá rõ ràng nên mẹ Vũ Quân lên tiếng trấn an, "Không có gì đâu, Vũ Hạc chỉ dẫn thằng bé đi xem kết giới, ông ấy muốn thử xem Thiên Huyền có thể ở đây thay thế ông ấy hay không thôi".
"Nếu không được thì sao?" Nhất Diệp tò mò hỏi,
Động tác rót nước của Tử Tô cứng đờ, bà nhìn thoáng qua Nhất Diệp với ánh mắt phức tạp, "Hy vọng là có thể".
Tử Tô rót cho Nhất Diệp một ly trà, đặt vào đôi tay đang ngoan ngoãn vươn ra của Nhất Diệp, "Con ở chỗ này nghỉ ngơi một lát đi, để mẹ vào trong đó xem hai cha con kia thế nào"
"Con... con có thể đi cùng không?" Nhất Diệp nhỏ giọng hỏi.
"Tu vi của con quá thấp, không vào được" Tử Tô cười nói.
"Dạ" Nhất Diệp tuy có chút mất mát nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi im tại chỗ. Mẹ chồng đi rồi thì Nhất Diệp chỉ có thể ngồi chết dí trên ghế uống trà, cô uống một bụng đầy nước rồi mà vẫn chưa thấy chồng và mẹ chồng xinh đẹp quay về, Nhất Diệp đành phải đi dạo khắp nơi.
Thật ra chỗ này cũng không lớn, dây leo màu đen chằng chịt bịt kín không gian nhìn có vẻ đơn điệu cho nên màu xanh nhỏ ở một góc có vẻ đặc biệt đáng chú ý.
Nhất Diệp đi đến góc tường, cúi người cẩn thận quan sát chồi non, cô tới gần mới phát hiện màu xanh lục đó là chồi non vừa mới mọc ra, những dây leo đã biến đen kia hình như ban đầu cũng là màu xanh lục. Dây leo đột nhiên biến thành màu đen làm Nhất Diệp cảm thấy rất khó hiểu.
Chẳng lẽ những cái dây leo này dài đến mức độ nhất định là sẽ tự động hoá đen sao?
Để xác nhận suy nghĩ này của mình, Nhất Diệp chọn ra một chồi non vừa mới mọc ra, cẩn thận đưa sức mạnh hệ mộc của mình vào thúc giục dây leo phát triển. Chồi non nho nhỏ ban đầu không có động tĩnh gì làm Nhất Diệp ngẩn người, cô tăng cường vận chuyển linh lực, một lúc sau chồi non mới hơi nhúc nhích rồi bắt đầu thong thả phát triển.
Từ chồi non nhỏ dài ra một thước rồi hai thước, dây leo màu xanh vẫn không biến thành màu đen, đến khi Nhất Diệp muốn thu hồi linh lực thì toàn bộ không gian bỗng nhiên rung lắc.
Nhất Diệp phản xạ có điều kiện ôm lấy dây leo trước mặt, mà dây leo lại nhanh hơn Nhất Diệp một bước, nó quấn lấy Nhất Diệp, đem người treo ở vách tường tạo thành từ cành cây đen nhánh.
Rung lắc giống như động đất chỉ xảy ra trong giây lát, giống như có người không lổ đẩy một cái mà thôi, Nhất Diệp thở phào nhẹ nhõm một hơi, muốn để dây leo để mình xuống thì dây leo lại gần như không nhúc nhích.
Nhất Diệp lập tức nóng nảy, "Dây leo nhỏ, em thả chị xuống dưới đi"
Mầm non không nhúc nhích.
"Bây giờ đã không sao nữa rồi, em thả chị xuống dưới đi" Nhất Diệp nói thêm.
Dây Leo nhỏ vẫn không dao động.
Khi Nhất Diệp thấy nói ngọt không được định chuyển sang uy hiếp thì thấy Vũ Quân chạy từ ngoài vào với vẻ mặt khẩn trương. Vũ Quân nhìn thấy Nhất Diệp bị dây leo quấn lấy thì lập tức tái mặt, vung một nhát kiếm khí chém đứt dây leo hai thước vừa mới được Nhất Diệp thúc đẩy phát triển.
Lúc này hai vợ chồng Vũ Hạc cũng đi đến, hai người thấy Nhất Diệp không sao nên ánh mắt dừng lại ở nhánh dây leo dưới chân Nhất Diệp.
"Em không sao chứ" Vũ Quân kiểm tra Nhất Diệp từ trên xuống dưới một lần.
"Chồng ơi, em không sao, chỉ là vừa rồi bỗng nhiên rung lắc" Nhất Diệp tò mò hỏi.
Vũ Quân thấy Nhất Diệp không sao thì thở phào nhẹ nhõm một hơi đồng thời lắc đầu nói, "Anh cũng không biết".
"Là dây leo ở đây chuyển động Vũ Hạc nhìn Nhất Diệp với vẻ bất thường, "Nhất Diệp, con là linh căn hệ mộc sao?"
"Đúng vậy" Nhất Diệp không biết tại sao Vũ Hạc lại hỏi vậy nhưng vẫn thành thật gật gật đầu.
"Lúc nãy có phải con đã làm gì không?" Vũ Hạc nhìn về dây leo màu xanh lá bên chân Nhất Diệp.
Ba người còn lại cũng dừng ánh mắt tại dây leo trên mặt đất giống Vũ Hạc, Vũ Quân không cảm thấy có chỗ nào kỳ quái, Tử Tô lại nhẹ nhàng thở một cái.
"Con..." Nhất Diệp nhặt dây leo trên mặt đất lên rồi nói, "Lúc nãy con thấy dây leo toàn là màu đen, nhưng bộ rễ lại là màu xanh lá, con tò mò tại sao những dây leo này lớn lên lại có màu đen, nên..."
"Con dùng linh lực thúc giục bọn chúng sinh trưởng?" Vũ Hạc hỏi.
"Dạ, có phải con đã làm sai gì không?" Nhất Diệp có chút lo lắng nhìn về những người khác.
Vũ Hạc nhìn thấy dây leo kia quả nhiên là do Nhất Diệp thúc giục sinh trưởng nên nhìn về Tử Tô đầy thâm ý.
"Cha, mẹ, có phải có gì không ổn không?" Vũ Quân thấy cha mẹ mình giống như đang tương tác với nhau thì nhịn không được lên tiếng hỏi.
"Xem như là hữu kinh vô hiểm đi" Vũ Hạc nói, "Cũng may vừa rồi Nhất Diệp chỉ đưa vào một chút linh lực, quấy nhiễu dây leo đang ngủ say, cũng chưa làm nó tỉnh lại hoàn toàn".
*Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy
Vũ Quân vừa mới đi qua nhìn bộ rễ của cái cây thì cũng thay đổi sắc mặt. Bây giờ trong hư không đang có những nhánh dây leo đen nhánh thật lớn dưới sự nuôi dưỡng của bộ rễ xanh rì, sức sống mãnh liệt của nó làm nó vẫn đang nỗ lực sinh trưởng trong hư không thiếu thốn, chẳng qua hư không hoàn toàn không thể nuôi dưỡng sinh mệnh cho nên dây leo mới bị biến thành màu đen.
Lúc nãy cha anh cũng có suy đoán, rất có khả năng cái cây này đã từng là một loại thực vật tạo ra thế giới, chỉ là thế giới đó vì nguyên nhân nào đó mà bị diệt vong, cho nên dây leo mới hoá đen và trôi nổi trong hư không. Nhưng ý thức của nó vẫn chưa chết, nó để bản thân ngủ say, nhưng vẫn sinh trưởng theo bản năng, tìm kiếm nơi chốn để đặt chân, mà Phù Sinh Giới là nơi nó sắp tìm được.
Cũng vì nó đang ngủ say nên Vũ Hạc mới có thể phong ấn hành động của nó, nhưng dây leo vẫn cứ thong thả di chuyển ngày càng gần Phù Sinh Giới.
"Dựa theo tốc độ này thì khoảng một vạn năm nữa thôi, dây leo sẽ đụng phải Phù Sinh Giới" Vũ Hạc nói tới đây cũng thở dài một hơi.
"Không có cách nào gϊếŧ dây leo hoàn toàn sao?" Vũ Quân đề nghị.
"Ý tưởng này của con 3000 năm trước ta cũng có từng nghĩ tới, nhưng mà.... gϊếŧ không chết" Vũ Hạc giải thích, "Lớp phòng ngự của bản thân dây leo rất lớn, chúng ta rất khó tổn thương đến nó. Hơn nữa, một khi tổn thương đến dây leo thì yêu ma hư không sẽ công kích chúng ta. Những yêu ma ngủ say ở những cái cành kia cũng sẽ điên cuồng thức tỉnh"
"Yêu ma ngủ say?" Vũ Quân khiếp sợ hỏi.
"Không sai, đây là đại bản doanh của yêu ma hư không" Vũ Hạc nói, "Những yêu ma trôi nổi bên ngoài kia cũng chỉ là một phần rất nhỏ thôi, ở sâu trong cái cây thật lớn này còn vô số yêu ma ngủ say đếm không hết được".
"Tại sao lại như vậy?"
"Chắc là đang tích tụ sức mạnh để công chiếm thế giới mới". Vũ Hạc nói ra suy đoán của mình.
Cây leo thật lớn xâm lấn đã làm cho bọn họ không thủ nổi rồi, nếu trong hư không còn có vô số yêu ma như vậy thì làm sao Phù Sinh Giới có thể tồn tại nếu bọn chúng đổ bộ được.
"Trước tiên cứ mặc kệ chuyện này đi, nếu sức mạnh không gian của con có thể phong ấn lối ra này thì con có tư cách ở lại đây thay thế ta" Nhưng mà bây giờ tu vi của con mới miễn cưỡng vừa đủ, sức mạnh không gian cũng vận dụng chưa thành thục, một mình con không thể đảm đương một phía được".
"Ta sẽ ở lại đây dạy cho con một thời gian, con phải nhanh nhanh học lấy" Vũ Hạc nói.
"Vâng" Vũ Quân nghiêm túc gật đầu.
Cứ như vậy, Nhất Diệp và Vũ Quân ở lại hư không, sau khi Vũ Quân tiến vào hư không được một trăm năm thì đã có thể độc lập giám sát kết giới thay cho Vũ Hạc. 110 năm sau, Vũ Không Minh vẫn luôn áp chế tu vi mang theo lo lắng về Phù Sinh Giới phi thăng Chân Tiên Giới. Vũ Hạc quay về Tê Ngộ Đảo thừa kế chức vị đảo chủ, đồng thời liên lạc với đại năng ở khắp Phù Sinh Giới cùng nhau nghĩ cách.
___
Lâu lắm chưa từng có Yêu tộc phi thăng tiên đài bỗng nhiên có hai vị yêu tu phi thăng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.