Editor: Yuri Ilukh Một tay Cửu Liên Chân Quân che chở Bảo Bảo, một tay cầm kiếm bay nhanh về phía trước, Phong Dã Chân Nhân một đường đuổi theo phía sau nhưng mãi cũng không kéo gần được khoảng cách. "Cái người này, bay với tốc độ đó thì mấy bang phái kia có muốn đuổi cũng đuổi không kịp" Phong Dã Chân Nhân mắng. Thoát khỏi nguy hiểm, rồi tìm được cậu, lúc này Bảo Bảo mới có tâm trạng quan sát xung quanh. Sự khác biệt lớn nhất ở thượng giới mà cậu có thể trực tiếp cảm nhận đó là hình như linh khí trong không khí nồng đậm hơn, "Cậu ơi, ở đây linh khí thật dồi dào, thật sự như đang ngồi ở núi linh thạch" "Núi linh thạch?" Cửu Liên Chân Quân sửng sốt một giây, "Con đã từng đi núi linh thạch?" "Dạ" Bảo Bảo hưng phấn nói, "Lúc con vừa mới sinh ra thì vẫn là một quả trứng. Mẹ sợ linh lực của con không đủ nên dùng mấy chục vạn linh thạch thượng phẩm làm một cái tổ cho con, ở trong đó linh khí rất dồi dào".
Mấy chục vạn linh thạch thượng phẩm dùng để làm tổ, hừm, đúng thật là chuyện em gái anh có thể làm ra, Cửu Liên Chân Quân xác nhận giám định hoàn tất. "Trong Hoàn Vũ có vô số tiểu thế giới, nơi chúng ta phi thăng lên chỉ là một tiểu thế giới trong đó nên linh khí tương đối loãng hơn. Sau khi phi thăng thì chúng ta tiến vào đại thế giới, ở đây là Phù Sinh Giới, linh khí sẽ không ít như tiểu thế giới được" Cửu Liên Chân Quân giải thích. Thật ra đây cũng là lý do khi ở hạ giới Bảo Bảo mãi không thể phá xác được. Bảo Bảo chỉ cảm thấy linh khí trong không khí đang chảy thẳng vào người mình, dù không tu luyện thì linh lực cũng đang không ngừng chồng chất, từng cái lông chim đều thoải mái xoã ra. "Cậu ơi, cậu ơi, thật thoải mái" Bảo Bảo ríu rít kêu. Cửu Liên Chân Quân cũng nhận ra sự biến hoá của con chim trong ngực, linh khí hội tụ thành xoáy nước có thể thấy được bằng mắt thường, đang lấy cháu trai mình làm trung tâm mở rộng ra, đây là lên cấp?
"Cậu, cậu ơi, con cảm thấy cả người đều tràn ngập sức mạnh" Cả người Bảo Bảo xao động, hận không thể bay lên trời triệu hồi ra mấy đám mây sét tới chơi cùng. "..." Cửu Liên trầm ngâm một lát, nhìn thành thị dưới chân, và động phủ phải bay một lát nữa mới tới của anh, "Linh lực của con xao động bất an?" "Dạ!" Bảo Bảo gật đầu thật mạnh. "Vậy phóng ra đây đi" Dứt lời, Cửu Liên Chân Quân giơ tay tạo ra một cái kết giới. Thật ra Bảo Bảo vẫn luôn áp chế ý niệm muốn triệu tập mây sét của mình, vì Nhất Diệp đã từng nói với cậu, sức mạnh của sấm sét quá mạnh, không thể sử dụng mà không phân biệt trọng hợp. Phù Sinh Giới này cũng là lần đầu tiên cậu tới, không biết đây có phải trường hợp thích hợp không, nhưng nếu cậu nói có thể thì chắc là có thể. Vì vậy Bảo Bảo không nói chuyện nữa, tâm niệm vừa động đã thấy trên đỉnh đầu tụ tập vô số mây sét khổng lồ, từng tầng từng tầng chồng nhau làm thành thị bên dưới biến thành đêm tối.
Cửu Liên Chân Quân nhìn đám mây sét quỷ dị này, có đánh giá mới đối với sức mạnh của cháu trai nhà mình, sau đó anh lại lén lút bố trí thêm một tầng kết giới. "Ôi trời, sư đệ lại lên cấp sao?" Phong Dã Chân Nhân vội vàng dừng bên ngoài mây sét. Mây sét chậm rãi mở rộng, đến khi đạt được trình độ nhất định thì trên tầng mây bắt đầu xuất hiện tia chớp loé sáng. "A..." Bảo Bảo tránh tránh, muốn bay thẳng vào tầng mây nhưng lại phát hiện không thoát được vòng tay cường tráng của cậu mình thì lập tức tủi thân quay đầu, "Cậu..." Cửu Liên Chân Quân giống như hiểu được, nhẹ nhàng buông lỏng tay, tuỳ ý để con chim đen nhỏ bay vào tầng mây. Lôi Viêm Thần Điểu có thể hấp thu sét nhưng những tia sét do họ tự triệu hồi ra thì rất ít khi hấp thu về. Huống chi đây là lần đầu tiên Bảo Bảo triệu hồi sét sau khi phá xác phi thăng, do đó cậu cần dùng toàn bộ yêu lực trong người, làm cho sấm sét do cậu gọi ra có khí thế huỷ diệt trời đất. Sức mạnh của tia sét càng lớn thì tư chất sau khi hoá hình sẽ càng tốt. Khi Bảo Bảo bay vào tầng mây thì liền cảm nhận được sức mạnh của tia sét mà cậu có thể gọi, cậu vội vàng rẽ mây sét cúi xuống nói với cậu mình: "Cậu ơi, cậu nhanh tránh ra đi". "Không sao" Cửu Liên Chân Quân vung ống tay áo, thanh kiếm bằng băng tuỳ ý chỉ vào dưới chân, trong mắt mang theo chút ý cười, "Thể hiện cho cậu xem thực lực của con đi". Bảo Bảo lập tức bị khí phách của cậu mình làm cho tin tưởng, nhớ lại mẹ từng nói với mình cậu vô cùng trâu bò, chắc chắn sẽ không bị thương vì vậy lại vui vẻ bay về đám mây, định cho cậu mình xem một chút về sức mạnh của mình. Vì vậy... Từng tia từ tia sét mạnh mẽ không biết mệt mỏi đánh xuống Cửu Liên Chân Quân từ không trung. Cửu Liên Chân Quân đón lấy tia sét đầu tiên thì cảm thấy, ừm, sức mạnh tạm được. Tia sét thứ hai thì nghĩ, vậy mà lại mạnh hơn một chút. Chờ tới tia sét thứ 5, thứ 6 thì thanh kiếm trong tay Cửu Liên Chân Quân rốt cuộc không ngồi yên được nữa. Chờ đến tia sét thứ chín, thứ 10 đánh xuống thì Cửu Liên chân quân nhìn kết giới dưới chân, cảm thấy mình có chút khinh địch. Vì vậy khi hai tia sét cuối cùng đánh xuống, Cửu Liên Chân Quân phải dùng đến pháp khí phòng hộ mẹ tặng khi anh vừa mới phi thăng thượng giới. Phong Dã Chân Nhân từ xa nhìn thấy một màn như vậy thì lập tức nhíu mày, "Xem ra sức mạnh của lôi kiếp khi tăng lên Hợp Thể Kỳ thật ghê gớm, vậy mà đánh xuống tận 12 tia liền. Chẳng lẽ sư đệ độ kiếp thất bại sao?" Những tu sĩ ở thành thị phía dưới cũng ngẩng đầu lên nhìn không trung, ngay từ đầu bọn họ thấy có tu sĩ lên cấp trên không cũng vô cùng kinh hãi, dựa theo quy củ của giới tu tiên thì để phòng ngừa làm ảnh hưởng đến những người vô tội thì nghiêm cấm có người ở thành thị hoặc những nơi có nhiều người lên cấp và độ lôi kiếp. Những tu sĩ đại năng trong thành đang định bay lên ngăn lại thì thấy vị tu sĩ áo trắng kia đã bày ra kết giới thì tu sĩ đại năng liền dừng tay. Nếu như người này có thể tự mình vượt qua lôi kiếp mà lại bảo vệ được thành thị thì chuyện này không những không cần truy cứu, mà mọi người còn sẽ tán thưởng một câu, sức mạnh thật ghê gớm, đến lúc đó lại lên nhìn xem đây là người ngông cuồng của nhà ai. Chỉ là khi tia sét đầu tiên đánh xuống thì những người có kiến thức đều biết đây không phải lôi kiếp của Thiên Đạo, đến khi 12 tia sét đánh xong thì những tu sĩ bên dưới đều tò mò, những người có tu vi cao đều trắng trợn táo bạo dùng thần thức điều tra. Cửu Liên Chân Quân cảm nhận được, hơi nhíu mày, giơ tay dùng pháp bảo phòng hộ sư phụ tu vi Đại Thừa cho anh khi anh mới bái sư, tạo thành kết giới ngăn cách. "Trời ơi, lúc nãy bị sét đánh cũng không dùng đến pháp bảo cực phẩm này mà bây giờ chỉ ngăn thần thức thôi mà lại dùng loại này sao?" "Quả là phí phạm của trời". "Cậu cho rằng cậu không cho điều tra thì ông đây không biết sao, chỉ là biết muộn một chút mà thôi". Vài vị Độ Kiếp Kỳ trong thành đều nghĩ trong lòng như vậy, nhưng cảm nhận được uy áp của pháp khí Đại Thừa thì đều an phận ở trong thành không đi lên. "Sư đệ, lúc nãy là sao vậy? Đệ độ kiếp thất bại sao?" Phong Dã Chân Nhân thấy sét ngừng đánh thì lập tức bay tới. "Đệ không độ kiếp" Cửu Liên ngẩng đầu nhìn một đám mây sét cuối cùng còn lại trên bầu trời, không chút để ý trả lời. "Không độ kiếp? Không độ kiếp vậy thì sét từ đâu ra..." Phong Dã Chân Nhân đang muốn cẩn thận hỏi lại thì thấy sư đệ mình bỗng nhiên dang hai tay ra hướng lên bầu trời. "Cậu...." Theo giọng nói ngọt ngào là một cậu bé bụ bẫm, cả người không có mảnh áo che thân rơi từ trên không trung xuống ngực Cửu Liên. "Cậu ơi, con hoá hình rồi" Tròng đen của Bảo bảo lúng liếng, vui vẻ khoe. "Ừm" Cửu Liên chân quân gật gật đầu nhìn tiểu mập mạp trắng như sứ trong lồng ngực mình, đôi mắt đen như mực, đầu tóc cũng đen như thân thể lúc trước thì anh nhịn không được nghĩ, chẳng lẽ toàn bộ lông chim kia đều biến thành tóc ư? "Đây... đây là con chim vừa rồi?" Phong Dã Chân Nhân nghẹn họng trân trối nhìn. "Bảo Bảo là thần điểu, thần điểu" Bảo Bảo tức giận ghé vào vai cậu mình la hét. "Ha ha..." Phong Dã Chân Nhân phát hiện ra một chuyện hay ho, "Ngũ quan của hai người thật giống nhau, con chim nhỏ này không phải cháu đệ đâu, là con đệ đó". *Ngũ quan là mắt, mũi, miệng, tai, lông mày. Cửu Liên Chân Quân nghe xong thì muốn đánh người, vừa muốn ra tay thì đã nghe Bảo Bảo hét lên, "Ông thì biết cái gì, mẹ con nói, cháu trai vốn dĩ sẽ giống cậu". Cửu Liên Chân Quân nghe xong thì lập tức thoải mái trong lòng, tiếp tục chuyên tâm tìm quần áo cho Bảo Bảo trong túi Càn Khôn, hừm... mặc cái này đi. Cửu Liên Chân Quân lấy một bộ quần áo cho Bảo Bảo thay, bộ quần áo người lớn vừa đến trên người Bảo Bảo thì lập tức thu nhỏ thành kích cỡ của đứa trẻ 4, 5 tuổi. Bảo Bảo mặc quần áo vào, áo trắng đai vàng, tóc dài chấm đất, mắt đen môi đỏ, nhìn đẹp giống như một yêu vật. (Tác giả: Vốn dĩ là bộ dáng yêu tộc :D) "Sư đệ, đệ.... thật hào phóng" Phong Dã Chân Nhân nhìn quần áo trên người Bảo Bảo, người khác không biết nhìn hàng nhưng ông biết. Đây là quần áo cực phẩm có thể chống đỡ được một chưởng toàn lực của Đại Thừa Kỳ. Sư đệ tìm được nó tại một di phủ của Tán Tiên, sư đệ vẫn luôn luyến tiếc không dùng, chính là muốn để dành cứu mạng vào thời khắc mấu chốt. "Cậu ơi, tóc dài quá" Bảo Bảo vừa động thì thấy đầu tóc phía sau dây cà dây dưa thì rất không quen. "Chờ trở về rồi cậu sẽ chải giúp con" Cửu Liên Chân Quân lại ôm Bảo Bảo tiếp tục bay về động phủ. "Cảm ơn cậu" Bảo Bảo vui vẻ thơm bẹp một cái lên má Cửu Liên Chân Quân. Vẻ mặt Cửu Liên chân quân lại dịu dàng hơn một chút, ừm, quả nhiên là cháu ngoại, động tác lấy lòng này giống Nhất Diệp khi còn nhỏ như đúc. Đáng tiếc em gái lớn quá nhanh, mà thời gian ở nhà của anh lại ít, sau này ít khi trở về nên Nhất Diệp không nhận ra anh. Nhưng mà hình như thời kỳ trẻ con của yêu tộc tương đối dài, tưởng tượng đến đó thì tâm tình Cửu Liên Chân Quân lại càng tốt lên. Cái quỷ gì đây? Sao vừa rồi ông lại cảm thấy sư đệ mặt lạnh nhà mình có bóng bay màu hồng bay bay quanh người nhỉ, thật doạ người... Ba người trở lại ngọn núi của Cửu Liên tại Khôn Hoà Tông rất nhanh. Cửu Liên ôm cháu trai của mình đi vào động phủ, đặt người lên trên đệm hương bồ nho nhỏ, cầm lấy chiếc lược vấn tóc ngày xưa của mình bắt đầu chải đầu cho cháu trai. "Sư đệ, huynh nhớ ra rồi. Huynh nhớ trong sách có ghi lại, sau khi Lôi Viêm Thần Điểu sinh ra đã có tu vi Hoá Thần hậu kỳ, dẫn động lôi điện là có thể hoá hình, cho nên vừa rồi là cháu trai nhỏ hoá hình sao?" Phong Dã Chân Nhân hưng phấn nói, đây là lần đầu tiên ông thấy Lôi Viêm Thần Điểu Hoá hình. Không thể tin nổi mới Hợp Thể sơ kỳ mà sức mạnh của sấm sét đã to lớn như vậy rồi. "Bảo Bảo là cháu ngoại của đệ" Cửu Liên nhắc nhở. "Của đệ không phải cũng là của huynh sao?" Phong Dã Chân Nhân không chút khách sáo nói. "Sư huynh, có phải rất lâu rồi chúng ta không luận bàn không?" Cửu Liên hỏi. "A..." Phong Dã Chân Nhân bị doạ toát mồ hôi lạnh, "Đệ, đệ, đệ" Cửu Liên Chân Quân lập tức vừa lòng, quay đầu tiếp tục chải đầu cho Bảo Bảo. Bảo Bảo ngoan ngoãn ngồi im bất động, cảm nhận được động tác của cậu rất dịu dàng, vui vẻ cười ngoác miệng. "Sư đệ, không thể tin được là đệ còn biết chải đầu" Phong Dã Chân Nhân nhìn Cửu Liên Chân Quân đang chải đầu và thắt bím tóc cho cháu trai mình, sau đó quấn lên rồi chải đầu thành đầu tóc của một đứa trẻ. Thoạt nhìn không khác so với kiểu tóc của những đứa trẻ bình thường nhưng lại tinh xảo hơn rất nhiều. "Anh, anh ơi, anh giúp em thiết kế lại kiểu tóc khác đi, bây giờ giới tu chân mọi người đều không để ý bề ngoài, mỗi người đều mặc đồ gần giống nhau, kiểu tóc cũng không khác nhau lắm, thật sự không có độ nhận dạng" Khi đó Cửu Liên ngoài mặt không muốn nhưng lần nào cũng không thể cự tuyệt em gái của mình. Cho đến bây giờ tới thượng giới rồi, không còn người nhờ anh chải tóc nữa nhưng anh cũng đã học xong rồi. "Được rồi" Cửu Liên Chân Quân buông lược. "Con muốn xem, con muốn xem" Bảo Bảo kích động nói. Cửu Liên Chân Quân hơi mỉm cười, giúp tay lấy ra một cái gương, chiếu ra thân ảnh hai cậu cháu trong đó. "Oa, con và cậu thật sự rất giống nhau" Bảo Bảo kinh ngạc nói. "Ừm" Cửu Liên Chân Quân rụt rè gật đầu. Rõ ràng là rất vui vẻ, giả vờ cái gì chứ, Phong Dã Chân Nhân khinh bỉ nói. "Mẹ nói mặc kệ con lớn lên giống cậu hay là giống cha thì đều sẽ rất đẹp trai. Chờ mẹ phi thăng lên đây thì chắc chắn sẽ càng thích Bảo Bảo" Bảo Bảo vuốt bím tóc của mình, vui vẻ nói. "Tu vi của Nhất Diệp bây giờ tới trình độ nào rồi?" Cửu Liên Chân Quân thuận thế hỏi. "Từ 300 năm trước mẹ đã tới đỉnh Hoá Thần Hậu Kỳ rồi" Bảo Bảo nói. "300 năm trước? Lâu như vậy rồi mà chưa phi thăng sao, thật là vô dụng" Cửu Liên Chân Quân nhịn không được mắng. "..." Được rồi, đối với em gái ruột mà còn có thể nói như vậy, Phong Dã Chân Nhân cảm thấy ngày thường mình bị sư đệ độc miệng chửi cũng là chuyện bình thường. "Cậu ơi, mẹ vì mang thai con nên mới tu luyện chậm đi, không được mắng mẹ" Bảo Bảo làm nũng kéo tay áo Cửu Liên. Cửu Liên cứng đờ, di dời tầm mắt nhìn về phía Phong Dã Chân Nhân, "Sư huynh, có thể nói với đệ tử canh giữ ở Đăng Tiên Đài một tiếng, nếu thấy em gái đệ thì nói với đệ một tiếng được không". "Được, cái này chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà... chuyện hôm này đệ đã nghĩ ra cách giải quyết chưa?" Phong Dã Chân Nhân lo lắng hỏi. "Sau này đệ sẽ đi tìm trưởng môn" Cửu Liên nói. "Cậu, cậu cảm thấy khi nào thì mẹ sẽ phi thăng lên tìm chúng ta?" Bảo Bảo tò mò hỏi. "Trong vòng 10 năm không lên thì cậu sẽ thu thập con bé" Cửu Liên âm trầm nói. Nhất Diệp ở hạ giới đang suy nghĩ biện pháp phi thăng, không lý do hắt xì một cái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]