Khi thân ảnh màu trắng từ thức hải Hùng đi ra. Voi chín ngà hoảng sợ:
- Má ơi! Tiểu tử này tính làm thật.
Nhìn bầu trời chuyển sang màu đen con voi biến sắc, nó sợ chết khiếp kêu lên:
-Tiểu tử này điên rồi, dám vẽ tên kia.
Nói xong, con voi co vòi chạy mất tích. Nó sợ hãi a, tên kia mà biết chuyện nơi đây, không một sinh linh nào có thể sống được.
Nhìn con voi chạy trốn, đám yêu thú không hiểu gì, tròn mắt nhìn nhau.
Một lúc sau, thiên địa trở lại bình thường, yêu thú – yêu thụ bên ngoài thấy núi Độc Tôn còn nguyên, chúng nó khóc ầm lên:
-Thất bại.
-Vẫn bị nhốt trong chuồng.
-Ngao ngao
-Ô ô
-....
Một con vịt bầu chảy nước mắt, khóc to:
-Quác quác.
...........
Trên núi, Hùng cười nói:
-Ha ha ha, thành công!
Tuy bị thương nặng nhưng hắn rất hưng phấn, huơ thứ cầm trong tay.
Trong tay Hùng là một chiếc bút lông bằng gỗ, cổ kính, loang lổ như bị vứt bỏ từ lâu. Cây bút trông không chút bắt mắt, có ném ngoài đường cũng không ai thèm khom lưng nhặt lên.
Hùng cất Tháp Bút đi, ngồi xếp bằng điều dưỡng.
Một lúc sau Hùng đứng lên, nhìn Thu Hằng ngồi bên ngoài. Hắn biết nàng đang chạm tới đạo của mình. Hùng suy nghĩ vẩn vơ. Vì sao hắn thích Hằng như vậy, hay vì trên người nàng có chút khí tức của Tiểu Huyên.
Hùng lắc lắc đầu, thích thì thu thôi cần gì suy nghĩ nhiều.
Đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung/3143477/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.