Trên diều giấy, cảm nhận khí tức của Dương từ tổ vật, Hùng nhẹ giọng nói:
-Dương đệ đang gặp nguy hiểm.
Thu Hằng mờ mịt hỏi:
-Là người mặt lạnh, ít nói kia?
Sau khi phá giải phong ấn, Hằng hơi ấn tượng với cái tên này.
Tiểu Vi lại gần:
-Đó chính là Dương đại ca.
Nhìn Hùng bình tĩnh nhàn nhã, Thu Hằng kinh ngạc:
-Chàng không lo lắng cho đệ đệ của mình hay sao?
Hùng ung dung cười nói:
-Tại sao ta phải lo lắng?
Nghe Hùng nói vậy, Thu Hằng trắng mắt, nàng nhìn tổ vật từ màu đen dần chuyển thành màu xám, chắc chắn Dương gặp nguy hiểm tới tính mạng. Vậy mà Hùng vẫn bình tĩnh, ung dung như vậy, hắn đâu phải người vô tình. Hằng khó hiểu nhìn Hùng.
-Nha đầu, không cần lo lắng làm gì. Nếu đổi lại chỗ khác, địa điểm khác, ta còn có chút lo lắng. Tại nơi này, cho dù đệ ấy có chết, ta cũng có ngàn cách cứu sống đệ ấy.
Hùng dịu dàng vuốt ve gò má Hằng, tự tin nói.
Hồi bé, Hùng từng sống tại đây rất lâu. Hắn hiểu rõ mọi thứ nơi đây. Dưới đáy hồ là long mạch của Bắc Vực, ngay cả Võ Thần cũng thèm muốn. Bên trong long mạch uẩn dục linh tuyền ức vạn năm, thần vật khôi phục sinh cơ tốt nhất trên đời. Nhưng mà nghĩ tới con rồng già kia, Hùng hơi sợ.
Hùng từng lẻn vào đó trộm linh tuyền, bị nó phát hiện đánh cho một trận. Lần hai, thành tựu Võ Thần, Hùng quay lại, tiếp tục ăn trộm, vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung/3143472/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.