Mọi người cổ quái nhìn nhau, thậm chí bên Hoa Sen viện cười ầm lên. Tên kia làm gì, dõng dạc tuyên bố một chiêu làm thịt người ta. Cư nhiên ngay cả một chiêu của Vũ sư huynh đều không tiếp được bị oanh bay, điều này có phải quá mức chém gió rồi không.
Đám người xem lại nổi lên trận trận châm chọc tao động.
-Một chiêu.......
-Hừ, tên tiểu tử không biết trời cao đất dày.
-Phế vật mà nói năng hùng hồn tới vậy.
-Chán sống, dám trêu chọc Vũ sư huynh.
-Vãi cái gì trấn, trấn, trấn....
-GG,..
-.....
Chung quanh truyền đến vô số tiếng cười nhạo thậm chí đám học viên Bách Khoa viện bàn tán xôn xao, có nghi hoặc, có khinh bỉ:
-Yếu như vậy?
-Có phải nhầm lẫn gì không, bị Võ Tôn đánh bay mà cũng đánh sập long sơn được.
-Con ông cháu cha: hẳn là con riêng vị lão tổ tông trong học viện.
-Cạn lời...
Nghe bọn chúng nói người mình yêu như vậy, Tiểu Vi không nhịn được đứng ra nói to:
-Hừ! Các ngươi biết cái gì? Hôm đó Anh Hùng liều mạng cứu Ý tỉ các ngươi không thấy à?
Trong khoảng thời gian ngắn, thanh danh của Hùng mất hết. Một số học viên Bách Khoá viện khinh miệt phản bác:
-Trẻ con thì biết cái gì? Lúc đó Thông Linh Kính bay đi hắn ôm Như Ý tiên tử ngồi đó để nàng hấp thu linh khí thôi.
-Yếu như vậy thì làm được gì.
-....
Nghe mấy tên kia nói vậy, Tiểu Vi tức giận khuôn mặt nhỏ nhắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung/3143393/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.