Đầu mùa thu, buổi sáng tinh mơ, gió Tây Bắc man mác thổi nhẹ, trong gió mát ẩn hiện chút hơi lạnh. Có một thanh niên mặc vải bố đang ngồi thẫn thờ trên một mỏm đá nhìn về phía sông Hồng. Hùng tỉnh lại 5 ngày rồi.
Sông Hồng rất rộng khoảng vài ngàn km, xung quanh toàn núi cây cỏ mọc um tùm, bên phải có một vách đá dựng đứng cao vạn trượng chính là chỗ Hùng nhảy xuống nghe nói vách đá được gọi là Hồn uyên, nước sóng cuộn ngập trời đập bốc lên những màn bọt nước đập thẳng vào vách đá, phải cao đến giữa sườn núi.
Bên sông 1km có hơn trăm nhà gỗ nhỏ, trước nhà treo đầy tấm lưới, cá phơi khô. Nơi này có ánh sáng, có nước, có gió, có thực vật có gia súc nhỏ như chuồn chuồn, bọ gậy, ốc sên,.... nơi đây chẳng khác thiên nhiên nguyên thủy nhất tại cái đại lục này. Lúc này tay áo Tiểu Huyên được xắn cao lên, đang ngồi giặt quần áo áo tại bờ sông, nàng lâu lâu nhìn qua Hùng mỉm cười ngọt ngào.
Hùng ngồi suy nghĩ miên man:
- Có lẽ, ở lại đây vĩnh viễn cũng tốt.
Nhưng có được không rất nhiều việc đang đợi mình làm.
- Tiểu Hùng, cháu khoẻ hơn chưa?
Một phụ nữ trung niên bước tới, quan tâm hỏi Hùng.
Phụ nữ trung niên này vác tấm lưới, tay xách một cái giỏ tre, chân trần, mặc y phục vải thô, khung xương rộng, đầu tóc rối bù, trên người còn khắp nơi dính bùn đất, mặt đen xạm, mang dáng vẻ mệt mỏi vừa đánh cá về trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung/3143361/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.