Gai ở bên ngoài chờ nhưng hơn sáu năm không thấy Hùng ra. Gai thất vọng thở dài:
-Không ngờ thể chất hắn như vậy cũng tạch.
Cứ ngĩ tới cảnh tên Lê nhởn nhơ dạo chơi, Gai như điên lên. Mục đích sống của hắn là trả thù trả thù.
Mê Hồn cốc, sương mù bạo động co rút lại, cả một vùng đất trơ trọi lộ ra, toàn đất với đá, cỏ cây khô.
Hai ngày sau sương mù xung quanh nhanh chóng yếu đi, rồi xẹt một tiếng biến mất hoàn toàn biến hiểm địa nơi đây thành vùng núi bình thường.
Gai hoảng sợ bay tới tấm bia đá, ánh mắt tràn đầy lo lắng, nhìn những vết nứt trên bia đá ngày càng lớn, bia đá như sắp vỡ, Gai thất lạc ngồi xuống như người mất hồn. Hy vọng vạn năm tan biến, lão không bao giờ báo được thù. Băng tộc
Nơi này là vùng phía tận cùng phía bắc Việt Nam đại lục, tuyết trắng bao phủ ngàn dặm. Tại đây có vố nhà cửa băng. Trên một kiến trúc to lớn nhất ở trung tâm, cô gái tóc lam đang đau khổ ôm ngực thì thào:
-Tại sao có cảm giác đau như vậy!
-Hơn sáu năm rồi, Anh Hùng muội rất nhớ huynh?
Bách Khoa viện, Ý ngồi thẫn thờ nhìn trời lẩm bẩm:
-Anh Hùng! Cho dù ngàn năm vạn năm muội vẫn chờ huynh.
Vân ngồi bên cạnh nước mắt tự nhiên rơi xuống: "nàng rất nhớ hắn ".
Không gian vô tận bên trong Thể Bia bị song Hùng hấp thu sạch nguyên khí nên chỉ còn 100 mét vuông nhỏ. Gữa không gian là một đoàn khí đen trắng lẫn lộn dưới tấm Bia sắp vỡ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung/136220/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.