Quách Tĩnh ngồi trên giường luyện công theo cách thức Mã Ngọc truyền cho. 
Tiền Thanh Kiện vung vung song phủ chém gió trước mặt y. quát tháo ầm ĩ. lại chê 
y tọa công không đúng cách. Quách Tĩnh cũng không đếm xỉa gì tới. thấy đã sắp 
đến trưa bèn đứng dậy nói với Tiền Thanh Kiện Đi thôi. Rồi trả tiền phòng tiền 
cơm. hai người sóng vai bước ra. Đi về phía tây mười dặm. quả thấy có một khu 
rừng tùng. cành lá che khuất mặt trời. trong rừng tối tăm nhìn không quá được vài 
mươi bước. Tiền Thanh Kiện bỏ mặc Quách Tĩnh đó. rảo bước vào rừng. 
Quách Tĩnh cởi ngọn nhuyễn tiên trong lưng ra. đề khí ngưng thần từng bước 
từng bước tiến lên. chỉ sợ địch nhân ám toán. theo đường mòn nhỏ đi vào hơn một 
dặm vẫn không thấy dấu vết địch nhân. trong rừng vẫn yên ắng. thỉnh thoảng nghe 
vài tiếng Chim kêu. càng đi càng sợ hãi. chợt nghĩ Bây giờ đã không có địch nhân 
giám thị bên cạnh. cây rừng lại rậm rạp thế này. tại sao mình không núp lại ? Mình 
chỉ là núp lại. không thể coi là chạy trốn. !. Đang muốn vọt vào bụi cây bên trái. 
chợt nghe trên đầu có người cao giọng tức giận chửi mắng Đồ con hoang. thằng 
khốn nạn. quân khốn kiếp. 
Quách Tĩnh nhảy ra ba bước. ngọn nhuyễn tiên rung lên đánh ra giữ thế. ngẩng 
đầu nhìn lên bất giác vừa ngạc nhiên vừa buồn cười. chỉ thấy Hoàng Hà tứ quỷ bị 
treo lơ lửng trên bốn thân cây lớn. người nào tay chân cũng bị trói chặt. đong đưa 
qua lại trên không. hết sức giãy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung-xa-dieu/3955988/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.