“Tiểu vương gia,” Một lần nữa mang nụ cười trêu tức, ta nhảy xuống, xuất hiện ở trước mặt hai người, “Mục cô nương.”
Nhìn hai người đang triền miên lại hoang mang rối loạn buông hai tay đang ôm nhau, ta cảm thấy vừa buồn cười vừa bi thương. Khán giả nay thành diễn viên, chỉ sợ là chuyện bi ai nhất trên đời.
Dương Khang lộ vẻ mặt tuấn tú ửng đỏ, nhưng theo bản năng đem Mục Niệm Từ đem ra sau, như sợ ta ra tay.
“Tiểu vương gia cũng không cần như thế,” Khóe miệng cong lên, chế giễu nói, “Âu Dương Khắc ta đây lúc nào làm thương tổn đến nữ nhân chưa?”
Nghe vậy Dương Khang lại lúng túng đến nói không ra lời, Mục Niệm Từ ở một bên cũng đỏ mặt, ánh mắt mơ hồ.
“Được rồi tiểu vương gia, chúng ta trở về nào.” Ta nghiêm mặt nói.
“Kẻ đáng chết này, Khang ca sẽ không theo người về đâu!” Dương Khang không dám nhìn ta, ngược lại thì Mục Niệm Từ căm giận nói. Ta lúc đầu còn cân nhắc mình không phải là đối với nữ nhân quá nuông chiều quá mặc kệ, với võ công của nàng, đang nói chuyện ta giết nàng mười lần còn hơi quá.
“Ta như là người không hiểu phong tình như vậy sao,” Ta mở phiến cười, “Hắn đã luyến tiếc ngươi, chi bằng các ngươi cùng nhau về vương phủ đi, thế nào?”
Dương Khang nghe vậy ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc.
“Mục cô nương, ngươi nói đi? Vừa có thể cùng người thương song tú song tê (đêm ngày có nhay),lại gần kẻ thù, thật là nhất cử lưỡng tiện a.” Nói xong, ta đi lại gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung-xa-dieu-dong-nhan-khac-khang-sac-me-tam-khieu/196348/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.