Thật ra Trình Thanh Lam chỉ hôn mê chưa tới nửa giờ.
Từ khi bị bắt vào chiếc phi thuyền màu đỏ, cô vẫn yên lặng. Yên lặng nhìnthân dưới của mình không ngừng chảy dòng máu đỏ tím, yên lặng chịu đựngtừng cơn đau quặn thắt.
Người máy trên phi thuyền ném cô vào một khoang thuyền đóng kín, cũng khôngđể ý đến cô lắm, cũng không có bác sĩ đi theo. Trình Thanh Lam đau đếnmức không đứng vững, tựa vào vách khoang kim loại màu vàng, cảm thấytoàn thân rét lạnh.
Cho đến khi dòng máu đỏ tím chảy đầy sàn nhà bên người, cô mới dừng lại.Thân thể khỏe mạnh được gắn thêm bộ chip mạnh mẽ khiến cô thoát khỏi vận mệnh băng huyết mà chết.
Nhưng bụng càng lúc càng lạnh.
Đã may mắn lắm rồi. Cô vẫn còn sống, cô lặp lại với bản thân. Hít sâu mộthơi, cô không để rơi dù chỉ một giọt lệ. Chẳng qua khi cô thấy vũng máutím đậm đọng lại dưới chân thì cảm thấy như bị kim châm, vội vàng dờiánh mắt đi.
————————————————————————
Buổi chiều, chiếc phi thuyền tốc độ cao đã tới Tây Đại Lục, mà lúc này, Đông Đại Lục vừa mới công bố với nhân dân tin tức về chiến tranh.
Xuyên qua những tòa nhà cao tầng đổ nát, xuyên qua những công xưởng nhân tạođầy khói bụi. Nơi này khác hẳn Đông Đại Lục. Vài thập niên sau khi nơinày bị chiến tranh phá hủy, gần như không hề gây dựng lại bất kỳ tòa nhà dân sự xinh đẹp nào.
Thứ duy nhất được gây dựng lại là nhà máy quân giới, và pháo đài chỉ huy dù đơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung-thoi-loan/2953035/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.