Gebhuza nghe vậy, lập tức nói: “Liên minh cũng có thể.” Anh nhìn chằm chằm vào Trình Thanh Lam, “Nhưng, tôi muốn cô ấy.”
Ba người đàn ông đều yên lặng. Cố Đồng nhìn anh, đôi mắt thú của Diệp Diễm đỏ ngầu.
“Vì sao tôi phải làm lợi ích trao đổi?” Giọng nói trong trẻo vang lên. Diệp Diễm biến sắc, nhìn Trình Thanh Lam.
Gebhuza hít sâu một hơi: “Thanh Lam, tôi sai rồi. Khi nhìn thấy em sắp chết, tôi. . . không ép em nữa. Đi theo tôi được không?”
Trình Thanh Lam cắn môi dưới nhìn anh, đôi mắt đen gợn sóng lăn tăn.
Ánh sáng tím nhạt dần dần biến mất, cái râu màu trắng từ từ trở nên trongsuốt. Bàn tay khổng lồ màu trắng trở lại thành màu mạch. Cứ thế biếnhình trước mắt mọi người. Cho đến khi màu tím trong mắt biến mất, thayvào đó là màu đen tinh khiết.
“May là em còn sống.” Giọng của Gebhuza vừa chậm vừa trầm, hoàn toàn khôngcòn là chiến sĩ bình tĩnh vừa mới xuyên qua mưa bom bão đạn kia nữa,“Tôi không làm vậy nữa đâu. . . Đi cùng tôi nhé. . .”
“Tôi không đi cùng anh!” Trình Thanh Lam nhìn anh trong dạng hình người, cái tên quen thuộc kia bỗng bật lên thành tiếng, “Đinh Nhất, người tôi yêulà Diệp Diễm. Dù chiến tranh thắng lợi hay thất bại, dù loài người haytộc Hackley bị tiêu diệt, người duy nhất tôi yêu chỉ có Diệp Diễm màthôi. Anh nói sẽ không ép tôi nữa, vậy anh đi đi, mang theo dân tộc củamình, đánh bại người máy. Mười năm sau, chờ tôi đến lấy mạng anh!”
Gebhuza nhìn sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung-thoi-loan/2953031/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.