Chương trước
Chương sau
Buổi sáng. Tại vùng đất chết.

Cánh cửa vùng đất Zombie theo kế hoạch phải mở ra giờ lại lù lù bất động,dưới bức tường cũng không xuất hiện đội quân Zombie được điều khiển. Đội quân tinh nhuệ của loài người tối qua đã nhận được lệnh, mang vũ khícanh giữ bức tường cao.

Vùng đất Zombie và vùng đất chết lại trở về cục diện giằng co.

Có lẽ bởi vì cuộc náo động đêm qua, lương thực vũ khí bị phá hủy, Gebhuzabị thương, vì vậy tường Zombie chưa phải hứng chịu sự trả thù mãnh liệt. Thắng thua trong tương lai vẫn khó có thể kết luận.

Hồng Huân dẫn tám cao thủ còn sống sót vượt qua tường Zombie, trở lại bộ chỉ huy, nhưng chỉ thấy sắc mặt xanh mét cứng ngắc của hai người Chu Tấn và Trần Giai Tân.

“Sao cơ? Thanh Lam cô ấy......” Hồng Huân không thể tin nổi tin tức mà cảnhvệ khẽ báo cho cô. Cô lao vọt vào phòng của Diệp Diễm và Trình ThanhLam.

Trong phòng, Diệp Diễm ngồi bên giường, lưng eo thẳng tắp, hai tay đặt trênđầu gối, nhìn chằm chằm vào cô gái lạnh như băng nằm im trên giường.

Quân trang của anh đen thẫm lại, trên khoảng đất phía dưới chiếc ghế anhngồi là vết máu khô rất lớn còn đọng lại. Trên ghế cũng có, hiển nhiênchảy từ trên người anh xuống.

Hồng Huân nhớ tới lời cảnh vệ nói. Sếp không cho ai chữa vết thương củamình, ngược lại tức giận gọi tất cả quân y tới trước giường Trình ThanhLam.

Mà bây giờ đã là quân y cuối cùng. Ông đã lớn tuổi, mắt không còn tốt, một hai năm nay chỉ chữa bệnh vặt cho binh lính.

Thậm chí còn phải lôi ông ta tới, xem ra những quân y trước đã bó tay.

Nhưng cho dù là thần y thì có cách gì đây? Ai có thể cứu sống một người không còn thở, tim không còn đập?

Quân y cuối cùng lắc đầu: “Thưa sếp, cô ấy đã chết rồi....”

Diệp Diễm không lên tiếng, lẳng lặng nhìn cô gái trên giường: “Thay tim cho cô ấy.”

Quân y bị làm khó: “Thưa sếp, tôi không có dụng cụ tiến hành phẫu thuật phức tạp như vậy.... Hơn nữa, cũng không có trái tim thích hợp.....”

Diệp Diễm làm như không nghe thấy: “Móc tim của Hoàng Địch Linh ra, thay cho cô ấy, ngay lập tức!” Cảnh vệ đứng ngoài cửa im lặng một lúc rồi nghelệnh rời đi.

Quân y liếc nhìn Hồng Huân bằng ánh mắt cầu cứu. Hồng Huân cũng không phảnđối việc giết Hoàng Địch Linh, không nói không rằng mà tới bên giường.

Trên giường, Trình Thanh Lam nhắm nghiền mắt như thể chỉ ngủ thiếp đi. Nhưng sắc mặt xanh xao và đôi môi tái nhợt khiến cô mất đi sức sống.

Quân y thở dài: “Cho dù thay tim cũng phải tới Nam Thành làm phẫu thuật, chỗ của chúng ta hoàn toàn không được..... Hơn nữa cô ấy đã chết được mấytiếng rồi, dù là quân y giỏi nhất ở Nam Thành......”

Ôm thi thể và mang theo một trái tim đến Nam Thành, chẳng lẽ có thể cải tử hoàn sinh sao?

Hai tay Diệp Diễm siết chặt thành nắm.

“Ra ngoài.” Diệp Diễm không nhìn quân y cũng như bất cứ ai khác.

Hội Hồng Huần đành phải rời khỏi phòng, khi cô khép cửa phòng lại thì thấybàn tay lấm bẩn của Diệp Diễm chậm rãi giơ lên, mười ngón tay thon dàithô ráp run rẩy, bưng kín khuôn mặt anh tuấn mà tiều tụy của mình.

Hồng Huân và quân y già đứng ngoài cửa rất lâu, nhưng không muốn rời đi.

“Thưa sếp! Thưa sếp!” Tiếng hô kinh hoàng của cảnh vệ vang lên, “Tim của Hoàng Địch Linh....”

Cảnh vệ đã đi theo Diệp Diễm mấy năm, thủ đoạn giết người tàn nhẫn đếm không xuể. Nhưng lúc này giọng điệu của anh ta có vẻ kỳ lạ, như thể nhìn thấy chuyện khó tin.

Hồng Huân và quân y già cùng quay đầu lại, nhìn trái tim nhuốm máu trong bàn tay cảnh vệ, liếc mắt nhìn nhau đều thấy vẻ khiếp sợ trong mắt đốiphương.

“Lão đại!” Ba người mở toang cửa ra, xông thẳng vào. Diệp Diễm đứng bên giường chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đen thẫm rũ xuống.

“Anh nhìn tim của Hoàng Địch Linh này!” Hồng Huân đá cảnh về đến trước Diệp Diễm.

Cảnh vệ ra sức lau khô vết máu dây bên trên, khiến vật đó lộ rõ.

Diệp Diễm bỗng nhướng mày: “Đến Nam Thành!”

Nửa giờ sau.

Đến Nam Thành cũng phải chuẩn bị chút ít. Diệp Diễm mang theo sáu chiếc máy gây nhiễu sóng hiếm hoi còn lại. Trái tim của Hoàng Địch Linh được đặtvào hộp làm lạnh, cất vào trong ngực.

“Nếu sáu ngày sau tôi không về, cô hãy phát tín hiệu tần số cao. Sau đó đếnbiên phòng Nam Thành yêu cầu gặp Cố Đồng, để cậu ta thu nhận hai ngànnăm trăm người.” Diệp Diễm nói với Hồng Huân, “Số hiệu băng tần và nộidung tín hiệu ở trong này.”

Hồng Huân nhận lấy trang giấy, trên đó ngoại trừ một chuỗi số hiệu băng tần, còn cố bốn chữ nội dung của tín hiệu: “Người chết Cố Thành".

Không đợi Hồng Huân lên tiếng hỏi, Diệp Diễm đã đặt thi thể Trình Thanh Lamlên ghế sau xe bọc thép. Chiếc xe bọc thép hình giọt nước màu trắng bạcdần dần khép cửa, lặng lẽ đi về phương nam trong ánh nắm sớm.

Quãng đường vốn kéo dài sáu giờ, Diệp Diễm chỉ chạy xe trong khoảng ba tiếng. Xe bọc thép dừng ở tòa nhà đổ nát cách lưới điện cao thế hai cây số vềphía bắc.

Vẫn còn quá sớm.

Trời chưa tối, không thể nào lẻn vào Nam Thành.

Diệp Diễm cầm lấy bao thuốc trên ghế lái phụ, rút ra một điếu. Điếu thuốcđược kẹp bằng ngón giữa, người hút thuốc ngẩn người nhìn cô gái trầmtĩnh ngủ trên ghế sau hồi lâu, cho đến khi ngón giữa bị bỏng mới giậtmình bừng tỉnh.

Bàn tay ngăm đen thô ráp lướt qua ghế dựa, khi sắp sửa chạm tới khuôn mặt lạnh băng đó thì lại sững sờ giữa không trung.

Đột nhiên thu tay lại, anh xoay người, rút mạnh một điếu thuốc ra khỏi bao. Khói thuốc nhanh chóng tràn ngập buồng xe, kích thích đôi mắt đen sẫmcủa Diệp Diễm.

Anh bỗng dập tắt điếu thuốc, mở cửa xe ôm Trình Thanh Lam ra, buộc trên lưng.

Tại vùng đất chết, thành phố vương giả.

Bóng dáng như báo săn, đương đầu với luồng đạn nguy hiểm, men theo bờ biểnquanh co uốn lượn. Giữa ban ngày, anh vội vã lao qua dải đất chết dàihai cây trước lưới điện cao thế.

Khi đến dinh thự của Cố tướng quân đã là hai giờ chiều.

Sau bức tường phòng ngừa những kẻ tạp nham lẻn vào là mảnh đất trống bátngát. Tòa thanh bằng đá của giới quý tộc cổ đại sừng sững chính giữa.Không có một ai, không có bất kỳ thủ vệ nào.

Song Diệp Diễm biết rõ mảnh đất có vẻ trống trải này lại dày đặc ánh đèn pha đủ để thiêu đốt bất cứ kẻ xâm nhập nào. Anh lặng lẽ ngắm nhìn dinh thựquen thuộc mà xa lạ này, cõng Trình Thanh Lam, vòng tới một góc nhỏ hẻolánh nhất ngoài tường rào, hít sâu một hơi rồi cất bước.

Tường rào dần dần biến mất quanh người anh, một dụng cụ thăm dò hình vuôngvươn ra, tia đỏ quét đồng tử của anh, lối đi bí mật mở ra, không thấyđiểm tận cùng.

Bóng dáng của anh càng lúc càng xa, cửa vào tường rào chậm rãi khép lại.

Diệp Diễm đã đi xa không nhìn thấy có một bàn tay màu mạch vươn tới, máy gây nhiễu sóng hình tròn tinh xảo được dán ngoài cửa vào.

Tường rào không thể khép cửa lại, người đó nghiêng mình đi vào, dùng máy gâynhiễu sóng lấy số liệu sinh trắc học trên dụng cụ thăm dò.

Lúc này tường rào mới khép lại.

Vô cùng tĩnh lặng.

Muốn âm thầm vượt qua từng cánh cửa, cần DNA của người họ Cố gạt bỏ chướng ngại vật. Cũng không khác gì mười hai năm trước.

Diệp Diễm kéo thấp vành mũ quân đội màu xanh đậm, cõng Trình Thanh Lam đilướt qua tòa thành yên tĩnh không một bóng người. Cho đến khi đặt chântới căn hầm thứ hai dưới đất. Nơi này có giữ người máy tinh vi nhấttrong quân đội. Trong đó bao gồm thành quả kết hợp giữa nền y học hoànhảo của loài người và kỹ thuật điều khiển tự động - Người máy y tế.

Căn hầm thứ hai dưới đất tối om, mắt của người máy y tế được trang bị chiplaser, không cần ánh sáng. Tia đỏ lại quét đồng tử cửa Diệp Diễm, cửa tự động và tia sáng dày đặc mang tính sát thương cao biến mất trong nháymắt. Diệp Diễm ôm Trình Thanh Lam đi vào.

Căn phòng rộng hai trăm mét vuông bày đầy dụng cụ y tế và các thi thể: Loài người, bán thú, người nhân bản, người Hackley, người máy trínăng.......

Cửa tự động từ từ khép lại sau lưng Diệp Diễm, anh nói bằng giọng rất khẽ:“Cứu cô ấy, dùng trái tim hoàn hảo này.” Một tay anh ôm Trình Thanh Lam, tay kia từ từ lấy hộp lạnh ra.

Bên cạnh tiêu bản của một người nhân bản, một người mặc áo blouse chậm rãiquay lại. Dao mổ laser màu trắng thu vào lòng bàn tay nó trong nháy mắt, như thể chưa từng tồn tại.

Đầu nó được đúc thành từ kim loại đen nhánh, xương gò má rất cao, trán bẹp. Mà đôi mắt màu đỏ lạnh như băng được khắc trên đầu dần dần tập trungnhìn Diệp Diễm.

————————————————————————

Mười sáu tiếng cũng không phải thời gian quá dài, nhưng khi Trình Thanh Lammở mắt ra lần nữa, người đàn ông bên giường như thể đã chờ đợi mấy thếkỷ.

Nơi này không phải là tòa thành của Cố gia, mà là gian phòng ở khách sạn hai người từng có lần đầu tiên.

Nhìn trần nhà kim loại trắng xám, đôi mắt hơi mê man của Trình Thanh Lam dần dần rõ ràng hơn: “Diệp Diễm? Là anh sao? Em không chết?”

Người đàn ông với khuôn mặt tái xanh đầy râu ria mím môi, cơ thịt trên khuônmặt điển trai kiên nghĩ khẽ chuyển động, đôi mắt đen sẫm rực sáng. Nhưng cuối cùng anh lại không nói gì, chỉ gật đầu khẳng định. Đôi mắt nhìnchằm chằm vào khuôn mặt của cô gái trên giường, chưa từng rời đi nửaphút.

Trình Thanh Lam nhắm mắt lại rồi lại mở ra, chậm ra giơ tay về phía DiệpDiễm. Sau vài giây Diệp Diễm mới có phản ứng, cánh tay mạnh mẽ cẩn thậnôm cô vào lòng.

Diệp Diễm ôm cô nằm xuống giường, cô vùi vào lòng anh.

Hồi lâu, hai người vẫn không lên tiếng. Chỉ lặng lặng ôm nhau.

Không phải Trình Thanh Lam không hề hay biết.

Cơn đau như xé nát mà bàn tay màu trắng bạc vùi sâu vào ngực mang đến, đôimắt màu tím co rút lại của Gebhuza, nước mắt ấm áp trên khuôn mặt kinhhoàng của bán thú.......

Sau đó hình ảnh khuôn mặt kim loại đen nhánh lạnh tanh chợt lóe lên, ánhsáng trắng giăng khắp nơi, dường như cô nghe thấy nhịp tim đầu tiên củamình, nhưng không mở mắt ra nổi.

Và cả bóng dáng lặng lẽ vẫn đứng trong ánh trăng mờ ảo phía trước. Vành mũ anh kéo rất thấp, đường nét của chóp mũi và quai hàm mang vẻ lạnh lùngkiên nghị quen thuộc.

Cuối cùng là tiếng còi báo động rung trời động đất, tiếng gió vù vù bên tai......

Sau đó tỉnh lại thì đã ở đây rồi.

“Em vừa nghe thấy tiếng còi báo động à?” Trình Thanh Lam khẽ hỏi.

Diệp Diễm lặng lẽ: “Ngoài anh còn có người xâm nhập Cố gia.” Anh hít sâu một hơi: “Báo động cấp một. Suýt nữa anh không đưa em ra ngoài được.”

“Cố gia.....” Anh đưa cô tới Cố gia để cứu sống cô ư?

Diệp Diễm gật đầu quả quyết: “Vật chất tinh nguyên bị giấu ở Cố gia đã bị trộm mất rồi.”

Thân thể Trình Thanh Lam cứng đờ, vật chất tinh nguyên... Nguồn gốc nănglượng của hành tinh mẹ mà Gebhuza nhớ mãi không quên. Tại sao anh có thể đoạt lấy dễ dàng như vậy?

Diệp Diễm không giải thích nữa, vươn tay mơn trớn mái tóc dài của cô.

Trình Thanh Lam nhìn người đàn ông tiều tụy nhưng không mất vẻ anh tuấn trước mắt. Vai anh vẫn rộng như vậy, nhẹ nhàng ôm cô trong lòng. Chỉ có mấychục ngày ngắn ngủi, cuối cùng cô cũng trở về vòng tay ấm áp bình yêncủa anh.

Song, sự ấm áp bình yên này khiến cô sợ hãi.

“Diệp Diễm, đêm hôm đó, anh đã thấy rồi.” Thấy cô đánh mất bản thân trong sự tấn công mãnh liệt của Đinh Nhất.

Đôi mắt đen sẫm nhắm lại rồi mở ra, vô cùng nhẫn nhịn, hít sâu một hơi rồi nói chậm rãi: “Anh không biết phải nói thế nào mới có thể cho em hiểu sự áy náy và nỗi hận của anh.”

Hai mắt Trình Thanh Lam ươn ướt.

Thấy đôi mắt bỗng chốc đỏ bừng và sắc mặt tái nhợt của cô, Diệp Diễm khôngthể nào không nhớ lại lời nói của người máy y tế Cố gia khi cứu chữa cho cô:

“Uống thuốc tê liệt thần kinh.”

“Bộ phận bên dưới bị thương nhẹ, có chất lỏng của giống đực.”

“Lưng và đùi có nhiều vết thương.”

...........

Người máy y tế không mang chút tình cảm mà đọc những số liệu kiểm tra bước đầu, hai tay anh siết chặt lại.

Cuối cùng, người máy quay lại nhìn anh, khuôn mặt của người máy có trí năngbậc cao lần đầu tiên xuất hiện trạng thái kinh ngạc của con người: “Đãxảy ra chuyện gì? Sao cô ấy lại mang thai loài không phải con người?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.