Theo ánh hoàng hôn, Trình Thanh Lam đi vào nhà lớn. Mặc dù trời xám xịt,nhưng những binh nhì dọc đường gặp cô vẫn cúi chào nghiêm chỉnh: “Chàosếp!” Điều này khiến cô có phần thích thú. Nếu như chỉ với thân phận làngười phụ nữ của Diệp Diễm thì tất cả mọi người đều đau đầu.
Bởi vì cả ngày đều ra vào quân doanh toàn đàn ông nên cô mặc bộ quân trangrằn ri kín đáo. Diệp Diễm còn tìm cho cô một bộ quân trang số nhỏ, mặcdù vẫn hơi dài rộng nhưng vẫn rất xinh đẹp đáng yêu. Cũng may chất liệucủa quân trang rất đặc biệt, mặc vào nhẹ nhàng mà vô cùng mát mẻ.
Vệ binh đứng ở cửa phòng sách chào cô, cô cười chào lại. Thấy vệ binh mỉmcười, cô đưa tay cởi mũ ra, để lộ mái tóc dài đen nhánh. Tự tin ngẩngđầu lên, thấy ánh mắt của vệ binh hơi mơ màng. Bởi vì chuyện ở nôngtrường thuận lợi, cô cũng vui mừng trong lòng. Vừa quay đầu đã thấyphòng sách qua cửa sổ, Diệp Diễm duỗi người nằm tựa lên ghế, hai mắtnhắm nghiền, dường như đã ngủ.
Anh hôm nay vẫn mặt áo sơ mi màu xanh nhạt, quần dài màu xanh xám, tư thếngủ dù yên ổn nhưng vẫn oai hùng đẹp đẽ, giống như một gốc cây tùng đang nằm. Hàng mày đen nhánh, lông mi đen chớp nhẹ, chóp mũi anh tuấn. Trình Thanh Lam sửng sốt.
Thật ra thì cô cũng không hiểu rõ người đàn ông trước mặt này.
Vậy mà vẫn cứ muốn đi theo con đường của anh, ở nơi loạn lạc này.
Trình Thanh Lam đứng ngoài cửa sổ, Diệp Diễm chỉ nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung-thoi-loan/2952973/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.