Nếu nhìn thấy một con cún, bạn sẽ cảm thấy đáng yêu. Nhưng nếu nhìn thấymột con chó khổng lồ, có lẽ bạn sẽ đi đường vòng. Lá gan lớn hơn mộtchút, có lẽ cũng dám tiến lên đùa giỡn.
Nhưng nếu một lần nhìn thấy hơn trăm con chó lực lưỡng, xếp thành hàng thànhngũ ngay ngắn chỉnh tề ngồi xổm trước mặt bạn, nhìn bạn như hổ rình mồi, e rằng chân bạn đã mềm nhũn rồi. Bởi vì mỗi đứa chúng nó chỉ cần cắnbạn một miếng, cũng đủ để xé bạn thành mảnh vụn.
Cho nên khi Trình Thanh Lam nhìn thấy đội ngũ chó dữ trên quảng trường, côđã dựng hết tóc gáy lên. Khi Đinh Nhất cúi đầu sát vào cô, cô né tránhtheo bản năng.
Đinh Nhất thấy vậy nhíu mày, đứng thẳng người, giơ tay lên chậm rãi.
Động tác tay của anh, đó là mệnh lệnh. Trong phút chốc, mấy trăm con chó lực lưỡng cùng đứng dậy, nâng chi trước lên, đứng thẳng người, thè lưỡi ra, kêu hai tiếng “Gâu gâu” rồi ngồi xổm xuống ngay lập tức. Động tác cònđồng đều hơn cả quân đội loài người, thẳng đều tăm tắp.
“Chúng nó đang kêu: ‘Vâng, thưa sếp’.” Đinh Nhất nghiêng đầu mỉm cười nhìnTrình Thanh Lam, khuôn mặt đầy vết dầu nhớt vẫn mang góc cạnh rõ ràng,“Chưa kịp nói xong. Những lính đánh thuê tôi chỉ huy chúng nó đấy! Chúng tôi đã từng đầu quân cho chính phủ.”
“Nhưng. . . . . . sao mà anh làm được?” Thấy đàn chó dữ nghe lời như vậy, cảm giác căng thẳng của Trình Thanh Lamgiảm bớt. Sau đó cảm giác hứng phấn tò mò dần dần nổi lên thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung-thoi-loan/2952943/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.