Hoàng Dật vừa chạy vừa thăng cấp, ven đường để lại từng đợt gió xoáy Ngải Độc Bệnh, không biết đã bệnh chết bao nhiêu động vật, một ngày sau, đẳng cấp của hắn đã thăng lên cấp 37.
Nhưng mà, khi hắn càng ngày càng đi sâu vào sa mạc, hắn dần dần phát hiện một ít chổ không thích hợp, động vật trong sa mạc dĩ nhiên càng ngày càng ít, có đôi khi đi rất xa đều không nhìn thấy bất luận sinh vật nào. Mà hình thành đối lập chính là, thi thể động vật dọc theo đường đi bắt đầu nhiều hơn, hơn nữa phần lớn chỉ còn lại một khung xương. Những khung xương dưới bầu trời nắng gắt, bốc ra mùi tanh tưởi, tất cả thịt của chúng nó đều biến mất, trên khung xương còn có một vài dấu răng, giống như là bị gặm một lần.
Cát vàng tràn đầy mặt đất biến thành vết máu màu đen, cùng với những khung xương sót lại, thoạt nhìn một mảnh thê lương, tựa như vừa trải qua trường hạo kiếp!
Hoàng Dật thả chậm tốc độ, đạp lên lớp cát máu, cẩn thận đi về phía đông bắc, cẩn thận lưu ý bất cứ sự vật gì thấy được dọc theo đường đi. Nhưng mà, hắn càng đi, tình cảnh nhìn thấy lại càng thảm khốc, vật còn sống có khả năng nhìn thấy dọc theo đường đi càng ngày càng ít. Một ngày sau, hắn rốt cục không nhìn thấy bất kỳ động vật nào nữa! Dọc theo đường đi tất cả đều là xương, mặt đất đầy cát bị máu nhuộm đỏ, dưới ánh nắng cực nóng của mặt trời tản ra một sự đáng sợ, khắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung-nguc-giam/1861265/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.