Kỷ Mộ Niên mơ thấy một giấc mộng thật dài, một giấc mộng mà y chưa bao giờ dám tưởng tượng. Đợi đến lúc y mở mắt ra, bên người sa trướng rũ xuống, trong trướng liêm còn nhàn nhạt hương rượu, như có như không truyền vào chóp mũi.
Không phải là đang ở trong cung.
Kỷ Mộ Niên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nơi này, hẳn là một gian phòng trong khách điếm.
Đêm qua say rượu, lúc này trong đầu Kỷ Mộ Niên vẫn còn vô cùng hỗn loạn, nghĩ rằng mình uống rượu say, hẳn là Sở Hi Du đưa y tới khách điếm nghỉ ngơi.
Nghĩ tới mấy ngày nay mình luôn ở cùng người nọ, Kỷ Mộ Niên giương mắt quét nhìn bốn phía, tìm kiếm bóng dáng người kia.
Ánh mắt từ đỉnh giường chuyển sang bên trên sa trướng, lại từ sa trướng rũ xuống, rơi vào bên cạnh mình.
Kỷ Mộ Niên hơi sửng sờ.
Y cùng với Sở Hi Du thường xuyên đồng sàn cộng chẩm, cho dù lúc ngủ chốn núi rừng hoang vắng, giữa hai người vẫn luôn không có khoảng cách, luôn luôn ở bên cạnh nhau, chỉ là đề phòng có gì bất trắc, cả hai còn có thể ứng chiếu lẫn nhau.
Sở Hi Du vẫn như ngày thường ngủ bên cạnh y. Nhưng đôi con ngươi của Kỷ Mộ Niên lại từ từ siết chặt.
Chăn đệm chỉ che tới trước ngực Sở Hi Du, cổ và vai người này lộ rõ bên ngoài, màu da tiểu mạch đâm thẳng vào mắt Kỷ Mộ Niên.
Kỷ Mộ Niên theo bản năng giơ tay lên.
Thiết liên giữa tay và xương bả vai vang lên tiếng kêu leng keng. Nếu như bình thường mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung-loan-ha-tieu-man-yeu/1291186/quyen-3-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.