Lúc Sở Hi Du tỉnh lại, Kỷ Mộ Niên đang bên cạnh đang cời đống lửa, chuẩn bị nấu dược.
Bởi vì cách Hoài An thành khá gần, sáng sớm Kỷ Mộ Niên liền an trí cho Sở Hi Du thật tốt, sau đó chạy vào trong thành mua kim sang dược, lại mua thêm mười gói thuốc bắc, một số vật dụng linh tinh, mới vừa trở lại.
Y cũng không rảnh rỗi, sau khi trở lại liền sửa sang lại hành lý, vừa phải giúp Sở Hi Du kiểm tra vết thương, lại còn phải châm trà đút nước cho Sở Hi Du, đến gần xế trưa, mới có thời gian nhóm lửa sắc thuốc.
Kỷ Mộ Niên không phát hiện Sở Hi Du tỉnh lại, chút có chút không đẩy củi vào bếp lửa, ngây người xuất thần.
Y cũng không biết bản thân đang nghĩ gì, mấy ngày nay tràn ngập trong đầu đều là hình ảnh Sở Hi Du giúp y ngăn cản một đao kia, trong lúc nhất thời muốn đuổi đi cũng không được.
Kỷ Mộ Niên nghĩ, lúc y còn trẻ cũng không xoắn xít những chuyện nhỏ nhặt như nữ nhân thế này, hôm nay đã gần ba mươi tuổi, lại bị loại vấn đề này quấn mãi không dứt, thật sự là càng ngày càng không có khí phách.
Bên tai lại đột nhiên vang lên lời nói của Sở Hi Du lúc hôn mê, trong lòng vừa hận lại vừa bất đắc dĩ.
Hắn thích thì thích đi, có liên quan gì đến mình cơ chứ…
Kỷ Mộ Niên suy nghĩ một lúc lâu, hoàn toàn không biết người phía sau đã tỉnh, cho đến khi Sở Hi Du nặng nề ho khan một tiếng, y mới giật mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung-loan-ha-tieu-man-yeu/1291182/quyen-3-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.