Không gian yên tĩnh đột nhiên có thanh âm vang lên bên tai, Sở Hi Du bị hù dọa đến giật mình, nghiêng đầu nhìn về sau lưng, rụt rè nói, “Mộ… Mộ Niên, ngươi tỉnh rồi?”
Hắn vừa mới quay đầu lại, liền nhìn thấy ánh mắt Kỷ Mộ Niên, không khỏi rùng mình một cái.
Kỷ Mộ Niên nghe vậy hừ lạnh một tiếng, động thủ liền gỡ ra hai cánh tay Sở Hi Du đang vòng qua trên người y.
Nhìn bộ dáng lúc này của Kỷ Mộ Niên, Sở Hi Du chỉ đành phải thả Kỷ Mộ Niên xuống.
Hai chân Kỷ Mộ Niên vừa rơi xuống đất, lúc này liền đẩy Sở Hi Du ra.
Y lúc này đẩy rất dùng súc, Sở Hi Du lảo đảo mấy bước, mới có thể đứng vững chân.
“Đao đâu?” Kỷ Mộ Niên cũng không để ý tới tình huống của Sở Hi Du, lạnh lẽo hỏi.
“…” Sở Hi Du xoay người lại nhìn Kỷ Mộ Niên, thấy dáng vẻ lạnh lùng của Kỷ Mộ Niên, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
“Đao đâu?” Kỷ Mộ Niên lại nâng cao âm điệu nói.
“Đao… Đao đang ở chỗ ta.” Sở Hi Du lúc này mới cúi đầu, từ từ cởi bảo đao đeo bên hông ra.
Kỷ Mộ Niên cũng không nói gì thêm với hắn, chỉ là giơ tay ra.
Sở Hi Du suy nghĩ một chút, cẩn thận từng chút đưa đao tới.
Thanh đao vừa đặt vào trong tay Kỷ Mộ Niên, trong nháy mắt Kỷ Mộ Niên liền siết chặt năm ngón tay, bàn tay nắm chặt chuôi đao, ‘vút’ một tiếng rút bảo đao ra khỏi vỏ, ánh đao loang loáng hiện lên, chém thẳng vào cánh tay của Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung-loan-ha-tieu-man-yeu/1291180/quyen-3-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.