Long Nghệ nghe nói Chung Túc đi về hướng ngự hoa viên, y đi ra khỏi phòng nghị sự, vốn định ở Dưỡng Tâm điện chăm chỉ phê chỉnh mấy bản tấu chương chờ Chung Túc trở về, nhưng vừa nghĩ đến người nam nhân kia, Hoàng đế gần như gấp đến độ không thể trầm tĩnh tính tình.
Y thật sự là bị Tiểu Túc bắt đến gắt gao mà.
Long Nghệ oán giận nghĩ.
Thu thập xong tâm tình, dẫn theo Đức Phúc, bước chậm rãi về hướng ngự hoa viên.
Hôm nay ngự hoa viên phá lệ náo nhiệt, y vừa mới tiến đến bên trong ngự hoa viên, chợt nghe một trận tiếng nước vang lên, còn có người ở bên trong kinh hô, “Nương nương rơi xuống nước!”
Trong hậu cung có vài vị nương nương, Long Nghệ khẽ nhíu mày, giương mắt nhìn sang, không nhìn được vị nương nương bị rơi xuống nước kia, ngược lại thấy được người nam nhân mà mình ngày nhớ đêm mong.
Nam nhân đứng trên cầu, chiếc cầu nhỏ được xây theo dạng hình cung, khiến cho thân ảnh của nam nhân càng thêm cao lớn cô độc.
Sắc mặt Chung Túc không tốt, ánh mắt thẳng tắp nhìn xuống mặt nước, bên cạnh có người không ngừng bận rộn chạy tới chạy lui, nhưng hắn vẫn là không một tia dao động. Hôm nay hắn mặc trường bào thêu phượng ẩn mây mù do Long Nghệ chế tác riêng cho Chung Túc, một thân tơ lụa quý giá đẹp đẽ khiến cả người hắn nổi bật bất phàm, cho dù là cảnh đẹp của ngự hoa viên ở bên cạnh, cũng không đáng làm nền cho khí chất của người này.
Huống chi ở bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung-loan-ha-tieu-man-yeu/1291153/quyen-2-chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.