Sáng hôm sau, hai người đều dậy rất sớm, Long Nghệ đi đến trước điện, Chung Túc cũng cùng đi theo.
Ban đệ hạ tuyết cả đêm, lúc này ngoài điện tuyết trắng phủ đầy, phóng mắt nhìn chỉ thấy trắng xóa một mảnh, Long Nghệ ôm lấy tiểu ấm lô Đức Phúc đưa lên, quay đầu lại nói, “Bên ngoài thời tiết lạnh lẽo, Tiểu Túc vẫn nên trở vào bên trong đi.”
Chung Túc nhìn Long Nghệ mở miệng phun ra một luồng khói trắng, lượn lờ bay bay, cuối cùng rũ mắt nói, “Hoàng thượng, lời hôm qua Chung Túc nói, không phải vui đùa.”
Long Nghệ hơi hơi sửng sốt.
Chung Túc nói, “Mấy ngày trước đây, Chung Túc đã muốn nói cho Hoàng thượng…” Hắn đang muốn đề cập đến việc bản thân là nam tử, Long Nghệ bỗng nhiên vươn một bàn tay, đặt ở trước môi hắn.
“Tiểu Túc đừng nói.” Long Nghệ nhắm chặt mắt, sau đó cười nói, “Thời gian không còn sớm, trẫm còn phải tảo triều.”
Chung Túc lăng lăng nhìn y.
Long Nghệ xoay người, bước vào trong tuyết.
Nam nhân mặc y bào hắc huyền, phía sau mặc dù còn có mấy cung nhân theo hầu, nhưng trong mắt Chung Túc, trong tuyết trắng bạt ngàn, chỉ có một người này, phá lệ bắt mắt.
Nhưng mà, bắt đầu từ đêm qua, trong cung lại truyền ra lời đồn.
Trong chốn cấm cung này, có một người không được chọc vào, cũng không thể chọc vào.
Người này tựa như Cảnh hậu của Túc Thanh đế hai triều trước ― Lời đồn đãi nói Túc Thanh đế khi còn sống vô cùng sủng ái Cảnh hậu, nhưng Cảnh hậu sinh tiền không có phong vị, sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung-loan-ha-tieu-man-yeu/1291124/quyen-1-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.