Trong toàn bộ các cung điện của phi tần, Lâm Thắng cung là cung điện có khoảng cách gần Dưỡng Tâm điện nhất, trước điện hoa quế nở rộ, in bóng lên tường hồng ngói đỏ, xanh hồng tương thác, sắc đỏ tựa chu sa, hiển quý lóa mắt.
Chung Túc được Hoa Kết dìu đi vào Lâm Thắng cung, liền ngửi được mùi thơm ngào ngạt của hương hoa quế, đánh thẳng vào lòng người.
Lâm Thắng cung đã sớm có thái giám dẫn đường, đưa hai người đi vào chính sảnh của Lâm Thắng cung.
Chung Túc chậm rãi thong thả đi theo. Miệng vết thương trên đầu hắn đã được Hoa Kết xử lý một phen, dùng tóc mái ở trước trán che lại, dấu tay đỏ rực trên mặt cũng được thoa một tầng phấn thật dày, nếu chỉ liếc mắt nhìn một cái, sẽ không thấy có gì khác biệt so với bộ dáng thường ngày.
Hoa Kết sợ Chung Túc phạm lỗi, cứ luôn dặn dò, “Nương nương, ngài ở trước mắt Quý Phi nói chuyện hay làm gì trăm ngàn lần phải cẩn thận. Quý Phi nương nương nếu tức giận, sợ là Hoàng thượng cũng không bảo hộ được ngài.”
Thanh âm nàng nói rất nhỏ, tựa như sợ người bên cạnh nghe thấy.
Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn vị nương nương bên cạnh, vị nương nương này trên mặt ngay cả một chút biểu tình cũng không có, tựa như một kẻ đầu gỗ, từng bước đi theo thái giám dẫn đường.
Tâm Hoa Kết lại treo lên, điên cuồng đập trái đập phải, e rằng phải lấy dây thừng cột lại mới có thể ngăn không nhảy ra ngoài.
Đi theo vị nương nương này, thật sự rất khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung-loan-ha-tieu-man-yeu/1291107/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.