Chung Túc cảm giác thân mình được người ta nâng lên.
Mặt hắn vẫn còn nóng rát đau nhức, cả người lại lạnh buốt khổ sở đến sắp chết. Nhưng chỗ khó mở miệng nhất, vẫn là bộ vị chỗ hạ thể kia thường xuyên truyền đến từng đợt đau bụng, cùng với run rẩy co rút, còn có…
“…”
Chung Túc chỉ cho là vết thương bị bắn trúng.
Tuy rằng làm gì có viên đạn nào có mắt như vậy, bắn trúng bộ vị kia.
Hắn bị người nâng lên đặt ở trên nhuyễn tháp, cảm giác thoáng thoải mái hơn một chút. Nhuyễn tháp chậm rãi bị người nâng lên, đi về hướng cung điện phía nam.
Nhuyễn tháp một đường vững vàng tiến lên, Chung Túc cũng không biết đến chỗ của người nào, chỉ cảm thấy một đường này, thủy chung đều có một đạo ánh mắt gắt gao khóa trụ hắn, khi thì ngoan lệ, khi thì lạnh nhạt khinh mạn. Mà mấy người đang chậm rãi nâng hắn đi, tầm nhìn đã bị chặn lại ở bên ngoài.
Hương khí của trầm hương xông vào mũi, ngọt ngào ôn nhuận.
Sau đó cơ thể hắn lại được người ta nâng lên, để lên trên một chiếc giường càng thêm mềm mại hơn. Ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng thưa thớt, có người lục tục đi đến.
Chung Túc nghe thấy thanh âm vắt nước của khăn tay, một chiếc khăn lụa nhẹ nhàng lau trên trán và hai má hắn. Lại có một người tiến đến, cởi bỏ đai lưng của hắn, giúp hắn thoát quần áo.
Hắn muốn mở mắt ra, lại như thế nào cũng không thể nâng nổi mí mắt.
Có người bắt đầu chà lau bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung-loan-ha-tieu-man-yeu/1291102/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.