“Cho dù tới tận chân trời góc biển, ta cũng nhất định phải tìm cho được Đường Phương”.
Tiêu Thu Thủy đứng nhìn khách điếm bàn ghế ngổn ngang, không một bóng người, lặng lẽ hạ lời thề.
Hắn đang định rời khỏi khách điếm thì đột nhiên phát hiện ra một chuyện.
Trên mấy cái ghế, trên mấy chiếc bàn, thậm chí trên cả tường, có cắm rất nhiều mũi kim nhỏ như lông trâu.
Một con kiến bò qua, nó vừa tới cách một mũi châm còn nhỏ hơn kim thêu khoảng ba thước thì bỗng rơi xuống khỏi vách tường, đã chết.
Số ám khí này có độc, hơn nữa còn là kịch độc.
Càng đặc thù hơn là, số ám khí này bắn vào đâu liền mang cùng màu với sự vật ở chỗ đó, bắn lên bàn liền gống như một vết ố mờ trên bàn, nếu không phải có người tinh tế như Tiêu Thu Thủy cẩn thận quan sát thì căn bản không thể nhận ra được.
Loại ám khí này không ngờ lại giống như một vài loài động vật biết tự đổi màu vậy.
Ám khí tinh xảo như thế, ám khí kịch độc như thế.
Kết luận đại khái chỉ có một:
... Người của Đường môn đã tới!
Nhưng ám khí của Đường Phương không có độc, điểm ấy Tiêu Thu Thủy hiểu rõ hơn ai hết.
Sau đó Tiêu Thu Thủy lại trông thấy một đóa ám khí khác.
Thật sự là một “đóa” ám khí, bởi vì ám khí là một đóa hoa.
Hoa sắt.
Đóa hoa này được chế bằng sắt, đẹp rực rỡ. Hoa mang năm cánh, mở xòe ra, ở trung tâm chứa nhụy, trong nhụy lại có năm cánh chưa mở, lung linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung-hao-han-than-chau-ky-hiep/35715/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.