Lúc này, binh khí lúc đao lúc kiếm của Lâm công tử đột nhiên chia ra, tay trái đao, tay phải kiếm.
Hóa ra vũ khí của hắn vốn là đao kiếm hợp nhất, đến lúc cần thiết có thể chia ra sử dụng.
Tiếp đó là một tiếng kêu thảm, Đan Kỳ Thương cũng bị chia ra.
Ngực hắn trúng kiếm, hông trúng đao.
Khi Đan Kỳ Thương chết, Lương Đấu đã điểm huyệt ngã Tư Không Huyết, đoạn quay lại phía mấy người Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố, nói:
- Đừng giết ông ta!
Thịnh Giang Bắc tuy là một trong Cửu thiên Thập địa, Thập cửu nhân ma của Quyền Lực bang, nhưng lão vốn là một hảo hán có tiếng trong võ lâm, làm ác chưa nhiều, Lương Đấu có ý muốn giữ mạng cho lão.
Thịnh Giang Bắc đang cố sức chiến đấu, nghe thấy Lương Đấu nói không giết, nhất thời cảm thấy tâm tàn ý lạnh, đột ngột dừng tay, thở dài một tiếng, vung chưởng tự đánh vào thiên linh cái mình.
Lương Đấu vung tay chặn lại, cười nói:
- Thịnh lão sư, thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh, càng huống hồ Thịnh lão sư lấy ít địch nhiều, tội gì phải nghĩ quẩn như vậy?
Thịnh Giang Bắc cười thảm, đáp:
- Ta đã già rồi, không phải là không nhìn thông được, mà chỉ cảm thấy cứ tiếp tục sống thế này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa...
Lương Đấu mỉm cười:
- Vậy sao thịnh lão sư không thử sống lại một lần nữa?
Thịnh Giang Bắc lẩm bẩm:
- Thử sống lại một lần nữa?
Ngẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung-hao-han-than-chau-ky-hiep/3292549/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.