Quán lẩu cách trường mấy con phố, hơi xa nên cả nhóm bắt taxi đến đó.
Lúc ngồi trên xe, Phương Nam Chi bắt đầu hối hận. Nhưng cô chót nhận lời mất rồi, làm gì còn cơ hội đổi ý nữa.
Mười mấy phút sau đến quán lẩu, năm người họ ngồi xuống.
Phương Nam Chi và Hứa Đình Ưu cùng ngồi một bên, ba nam sinh ngồi ở một bên. Người phục vụ mang thực đơn đến, Hứa Nguyên Hách cầm lấy trước, viết nguệch ngoạc lên đó.
Hứa Đình Ưu bước tới cạnh anh ta, lúc thì đòi món này, khi thì đòi món kia.
Hứa Nguyên Hách nhìn cô ấy: “Em là heo hả, ăn gì mà nhiều vậy.”
Hứa Đình Ưu bất bình nói: “Chúng ta đông thế này, đã bảo là em mời khách rồi, sao anh ý kiến lắm thế.”
Hứa Nguyên Hách buông tay: “Được được, tùy em.”
Hứa Đình Ưu giành lấy thực đơn, cô ấy kiểm tra một lúc rồi nhìn về Phương Nam Chi: “Cậu ăn cay được không.”
Phương Nam Chi: “… Một chút thôi.”
“Thế thì không ăn cay quá được, sao cậu giống anh Ngật Chu vậy. Hai người ăn nồi lẩu không cay thì nếm được mùi vị gì đây?”
Nghe đến tên anh, Phương Nam Chi nhìn sang.
Lý Ngật Chu vốn đang trò chuyện với Triệu Kha, thấy vậy cũng về bên này: “Sao thế?”
Hứa Đình Ưu nói tiếp: “Em bảo nè, em thật sự không hiểu những người không ăn cay như các anh sao lại vậy.”
Lý Ngật Chu bình thản đáp: “Khỏi cần hiểu làm gì, biết tôn trọng sự đa dạng của giống loài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-ruc-ro/2772035/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.