Nghe thấy Hứa Đình Ưu nói về sinh nhật của Hứa Nguyên Hách, suy nghĩ đầu tiên của Phương Nam Chi không phải là sinh nhật mừng tuổi mới của người ta.
Mà là chắc chắn anh sẽ đến.
Cô luôn nhớ, ở phòng vẽ tranh trước lúc cuối kỳ, Lý Ngật Chu đã từng nói:
Anh muốn nhìn tranh vẽ thành phẩm của cô. Thế nên mấy ngày sau đó, trưa nào cô cũng đi đến phòng vẽ tranh, nhưng chưa một lần nào gặp được anh cả.
Đến gần cuối kỳ, chắc anh cũng rất bận. Cũng có lẽ lúc ấy anh chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng cô lại coi là thật.
“Mau lấy quà cho Nguyên Hách đi, sắp đến giờ rồi, đi thôi.”
Sinh nhật của Hứa Nguyên Hách tổ chức vào buổi tối, Triệu Lợi Vân đến phòng cô thúc giục.
Phương Nam Chi đứng trước cửa sổ nhà mình, cô có thể thấy rất nhiều người lần lượt ra vào nhà của Hứa Nguyên Hách.
Đột nhiên cô muốn lùi bước, có nhiều người thế này mà toàn là những người cô không quen.
Bạn của cô còn chưa tới để nói chuyện với cô một câu nữa.
Điện thoại rung lên, Hứa Đình Ưu nhắn tin cho cô, ở cửa nhà ngày hôm đó, hai người đã trao đổi cách thức liên lạc.
Khi nhìn thấy tin nhắn ấy thì suy nghĩ lùi bước của Phương Nam Chi tiêu tán đi rất nhiều.
Hóa ra Hứa Đình Ưu mời cô, cô ấy cũng đang đợi cô. Hơn nữa, sau khi đi còn có thể nhìn thấy anh mà.
Cấu trúc nhà của Hứa Nguyên Hách không khác nhà cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-ruc-ro/2772033/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.