Phương Nam Chi ngượng ngùng vì để anh cõng mình, nhưng mắt cá chân của cô thật sự rất đau, dưới loại thời tiết như vậy không cần phải rối rắm chuyện này, cô cắn răng, dứt khoát nằm sấp trên lưng anh.
“Làm phiền anh rồi…”
Mưa quá lớn, cô không biết anh có nghe thấy không, cô chỉ giơ tấm bảng lên trên đầu anh để che mắt cho anh một chút.
Trước mắt không có rèm mưa như trút, Lý Ngật Chu nói: “Không cần che cho anh đâu, em che cho mình đi.”
Khuỷu tay Phương Nam Chi đặt trên vai anh, cô lớn tiếng nói: “Em sợ anh không nhìn rõ!”
Trong khoé mắt là cánh tay ướt đẫm trắng đến phát sáng của cô.
Lý Ngật Chu khẽ nhíu mày, không nói thêm gì nữa mà nhấc chân đi lên.
Mới vừa rồi đi xuống chỉ mới đi được mười phút, nhưng bởi vì thời tiết xấu cộng thêm cõng một người cho nên khi trở về phải đi mất hai mươi phút mới đến.
Khi hai người đi tới biệt thự “Sơn Ẩn” thì cả người đã hoàn toàn ướt sũng.
Lúc này có hai người ở quầy lễ tân, lúc Lý Ngật Chu và Phương Nam Chi đi vào thì một người trong đó vội vàng đi tới.
“Xin chào, xin hỏi hai người có cần giúp đỡ gì không?”
Lý Ngật Chu: “Làm phiền giúp chúng tôi mở hai phòng.”
“Hai phòng có phải không? Xin lỗi, thưa anh, phòng của chúng tôi đã được đặt trước cho nên không thể ở lại mà không đặt phòng trước.”
Lý Ngật Chu cõng Phương Nam Chi, nói: “Bạn tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-ruc-ro/2771990/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.