Lý Ngật Chu đã tìm thấy ngăn tủ của Hứa Đình Ưu, nhưng anh không tìm thấy thuốc bên trong.
Khi anh định gọi điện hỏi thì thấy Triệu Kha chậm rãi đi tới: “Đừng tìm nữa, hãy quay về đi.”
Lý Ngật Chu nhíu mày: “Sao vậy?”
“Trong đó cũng không có thuốc đâu, Hứa Đình Ưu chỉ muốn tách chúng ra, tìm mọi cách để A Hách và Nam Chi có ngồi trên vòng đu quay cùng nhau.”
Toàn thân Lý Ngật Chu cứng đờ: “Bọn họ đã lên rồi sao?
“Chờ chúng ta quay lại, họ sẽ đi gần hết vòng rồi.” Triệu Kha thở dài:Haiz… Thật tuyệt vời, khi nào tình yêu ngọt ngào cũng đến lượt tôi đây?”
Lý Ngật Chu: “……”
“Cậu nói xem, Nam Chi vẫn còn thích A Hách ư?”
“Không biết.”
“Tôi nghĩ là còn thích, nếu họ thật sự đến với nhau thì sẽ ra sao nhỉ?” Triệu Kha hơi phấn khích, Lý Ngật Chu quay người đóng cửa tủ, ánh mắt trở nên tối sầm.
Nếu Nam Chi thật sự còn thích anh ta, nếu họ thật sự đến với nhau… Thì sẽ ra sao?
Lý Ngật Chu không thể trả lời, anh phát hiện mình không thể miễn cưỡng nói ra bất cứ lời chúc phúc nào.
Vòng đu quay trong khoảng nửa giờ, trong khoảng thời gian này, Phương Nam Sơn Chi và Hứa Nguyên Hách đều không nói một lời nào, không phải cô cố ý không để ý đến anh ta, chỉ đơn giản là cảm thấy thất vọng và cô đơn trong lòng, không biết mình nên nói gì nữa.
Trong khi đó, Hứa Nguyên Hách lại rơi vào tình huống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-ruc-ro/2771088/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.