Hách Lai đến gần đó mua một chai nước quay trở lại, vội vàng đưa chai nước cho Phương Nam Chi, phát hiện trên bàn của cô đã có một chai nước rỗng.
“Nam Chi, em có nước rồi à.”
Phương Nam Chi gật đầu.
Hách Lai yên tâm: “Vừa nãy anh còn nghĩ em sẽ tự mình ăn cay chết… ôi trời? Sao vẫn ăn vậy, không cay hả.”
“Là anh ấy ăn của em.” Phương Nam Chi nói.
Hách Lai sững sờ, đồng tử phóng đại, liếc nhìn Lý Ngật Chu.
Cậu ấy cũng đang ăn, vậy những gì cậu ấy ăn chính là của Phương Nam Chi sao?
Hách Lai âm thầm sợ líu lưỡi, mặc dù không ở cùng phòng ngủ với Lý Ngật Chu, nhưng anh biết cậu ấy là người ưa sạch sẽ.
Con trai mà, tùy tiện cẩu thả, thường ăn chung đồ của nhau, khi đó anh ta cắn một miếng trên quả táo của cậu ấy, sau đó trực tiếp đưa cả quả táo cho cậu ấy. Còn có đồ ăn ngoài của cậu ấy cũng không thể đụng vào, nếu bị động vào rồi tuyệt đối sẽ không ăn.
Bây giờ thì hay rồi, trực tiếp ăn đồ thừa của người ta.
Hách Lai chịu đựng sự kích động muốn trợn tròn mắt, mẹ nó, thích con gái người ta liền không giống trước đây nữa!
“Không phải cậu cũng không ăn cay sao.” Hách Lai hỏi.
Lý Ngật Chu cảm thấy khá cay, đồ ăn trong người cũng bắt đầu trở lên nóng rực: “Đói, không đợi được.”
Hách Lai khẽ nói: “Hai người đều không ăn cay, vậy sau này khi ăn cơm cùng nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-ruc-ro/2771073/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.