Sau khi về đến ký túc xá, Phương Nam Chi chạy về phía ban công nhìn xuống phía dưới, Lý Ngật Chu mới rời đi cách đó không xa, cô vẫn có thể nhìn thấy bóng lưng của anh, rất cao, trong dòng người qua lại, đặc biệt chói mắt.
“Các cậu đủ rồi đấy, quá là sến rồi, về đến nơi rồi mà vẫn còn phải nhìn theo hả?” La Giai Giai đi ra treo quần áo, sau khi nhìn theo tầm mắt của cô, bèn trêu đùa nói.
Phương Nam Chi: “Tớ chỉ nhìn thoáng qua thôi…”
La Giai Giai mới không tin lời của cô, nhìn một lượt xuống dưới, đột nhiên sửng sốt nói: “Ôi! Người kia chẳng phải là Điềm Điềm nhà chúng ta sao!”
Phương Nam Chi cũng nhìn thấy Lương Điềm, cô ấy vẫn chưa lên.
La Giai Giai: “Aaaa, bọn họ đang làm gì vậy! Hôn môi à? Vãi! Ở chốn đông người! Lảnh lảnh càn khôn*! Mạnh Thanh! Mạnh Thanh cậu đến đây nhanh!”
*Lảnh lảnh càn khôn [朗朗乾坤]: “lảnh lảnh”: sáng, sáng sủa; “càn khôn”: quẻ Càn và quẻ Khôn trong kinh dịch, tượng trưng cho trời đất; cũng có nghĩa là để mô tả chính trị rõ ràng và hòa bình trên thế giới.
Mạnh Thanh đang mày mò đồ trang điểm bên trong bị gọi đến, cũng nhìn xuống phía dưới: “Chậc chậc, được đó, nhìn bọn họ ngọt ngào với nhau kìa.”
La Giai Giai: “Nam Chi, các cặp tình nhân các cậu khi tách nhau ra về ở trước của ký túc xá đều như thế này à?”
Phương Nam Chi ngừng lại nói: “Cũng không hẳn…”
La Giai Giai: “Vừa nãy các cậu không hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-ruc-ro/2771059/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.