Chương trước
Chương sau
Sau khi tốt nghiệp viện thiết kế trường Harvard, Phương Nam Chi trở lại thành phố Minh Hải, cô thích thiết kế tự do cho nên không đến viện thiết kế lớn, mà chọn đến một công ty thiết kế có thể phát huy ưu thế của mình.

Ngay tuần đầu tiên gia nhập công ty, một trong những tác phẩm trước đó của cô là <Lam Cốc> cũng đúng lúc lọt vào danh sách cho giải Tân bình xuất sắc nhất tại giải Kim Đỉnh trong ngành kiến trúc trong nước, thứ bảy là lễ trao thưởng của Kim Đỉnh.

Buổi lễ được tổ chức ở Đế đô, đi cùng cô là mấy đồng nghiệp trong văn phòng, một trong những thiết kế của nhóm bọn họ đã lọt vào danh sách cho giải thưởng Sáng tạo xuất sắc nhất, hôm nay cũng đến để chờ công bố.

Một giờ trước khi buổi lễ bắt đầu, Phương Nam Chi và các đồng nghiệp đã đến nơi. Hôm nay là một sự kiện trọng đại, ngay khi xe vừa đỗ xe ở lối vào sảnh tiệc, đã thấy một nhóm người mặc trang phục trang trọng ra vào.

Phương Nam Chi cùng nhóm đồng nghiệp cũng ăn mặc trang trọng, cô mặc một chiếc váy dài, màu đen ôm người, làn váy xẻ cao, đi đôi giày cao gót, bộ này là do cô cùng nhóm đồng nghiệp mới mua vào tối hôm trước.

“Hôm nay em mặc bộ này, lập tức đồ sát toàn thành.” Cô gái đang nói chuyện bên cạnh Phương Nam Chi tên là Ngô Linh, làm cùng cơ quan, lớn hơn cô một tuổi, tính cách sáng sủa, hơn nữa bàn làm việc còn ở ngay bên cạnh Phương Nam Chi, cho nên hai người rất nhanh đã trở thành bạn bè.

Mà trang phục hôm nay của Phương Nam Chi quả thật gây sát thương, vẻ ngoài của cô quả thật rất phù hợp với phong cách ngự tỷ cao lãnh, tóc dài xoăn cùng khăn choàng, đôi chân dài như ẩn như hiện dưới chiếc váy xẻ cao, ánh đèn chiếu vào, như một thiên nga đen cao quý, trong trẻo nhưng lạnh lùng lại còn gợi cảm, vừa mới vào hiện trường, đã thu hút không ít sự chú ý của mọi người.

Phương Nam Chi nhìn Ngô Linh, nói: “Tìm chỗ ngồi trước đã.”

Ngô Linh: “Nhân viên công tác vừa nói với chị chúng ta ngồi ở khu B bên phải, trên ghế có dán số, đi qua đó là biết liền.”

“Được, chúng ta qua đó.”

Lễ trao giải còn chưa chính thức bắt đầu, người đến người đi, trong lúc đó tất cả mọi người đều đã ngồi vào vị trí.

Mấy đồng nghiệp đang đi về chỗ ngồi của mình, đột nhiên, Ngô Linh kéo tay cô: “Nhìn kìa, nhanh nhìn kìa.”

Phương Nam Chi khó hiểu: “Cái gì?”

Ánh mắt Ngô Linh nhìn đám người cách đó không xa, nói: “Người đứng ở giữa có nhìn thấy không, cái người rất đẹp trai đó!”

Phương Nam Chi nhìn theo tầm mắt của cô ấy, đúng lúc, người kia đi ngang qua lối đi trước mặt họ.

Ánh mắt của cô dừng lại trên người mà Ngô Linh chỉ.

Người con trai mặc một bộ vest đen thẳng tắp, dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, đeo một cặp kính không gọng, trong dáng vẻ ôn hòa lại lộ ra vài phần lạnh lùng.

Anh trông rất trẻ, bộ dạng chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng xung quanh toàn là tiền bối khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, thậm chí còn lớn hơn, nhưng anh không hề mất đi khí chất.

Tự mang một cảm giác kiêu ngạo, như thể người này sinh ra để trở thành tâm điểm của đám đông.

“Có phải rất tuấn tú không? Anh ta chính là Lý Ngật Chu, em chắc là đã nghe qua rồi, là một thiên tài, rất tuyệt vời…Nhưng đây là lần đầu tiên chị nhìn người thật gần như vậy, còn đẹp trai hơn cả trong truyền thuyết!” Ngô Linh vừa mới nói xong, thì đột nhiên thấy Lý Ngật Chu trong đám người cách đó không xa đang nhìn qua, ánh mắt thản nhiên dừng lại ở chỗ các cô.

Ngô Linh lập tức đứng thẳng lên: “Anh ấy nhìn qua.”

Phương Nam Chi biết anh nhìn sang, bởi vì ánh mắt của cô đã nhìn anh.

Cô nhìn thấy anh giơ tay hạ kính xuống, khóe miệng hơi nhếch lên.

Hôm nay thậm chí còn đeo kính nữa, chiếc kính này là do hai tháng trước khi anh đến trường của cô ở Mỹ, cô đưa anh đi đo…

Cận còn chưa tới hai độ, anh cũng chỉ thỉnh thoảng mới đeo, lúc trước nhìn thấy anh đeo còn cảm thấy nhã nhặn, hôm nay mặc vest đeo cặp kính này không chỉ là nhãn nhặn, còn không hiểu sao lại cảm thấy được thêm hai chữ: bại hoại.

Loại nhã nhặn bại hoại này, chính là kiểu nhân vật rất nổi tiếng trên mạng.

Phương Nam Chi mỉm cười, lại chịu đựng trở lại. Vào lúc này, người bên cạnh anh nói chuyện với anh, nên anh cũng thu hồi lại ánh mắt.

Phương Nam Chi không nhìn anh nữa, nói: “Đi thôi, họ đều qua đó ngồi rồi.”

“Ờ…” Nhưng Ngô Linh vừa đi vừa quay đầu lại: “Lý Ngật Chu vừa rồi có phải là nhìn chúng ta không? Chị cảm thấy có! Anh ấy nhìn chúng ta.”

Phương Nam Chi tiến lên vài bước, nhìn thấy vị trí của mình, ngồi xuống.

Ngô Linh ngồi ở bên cạnh cô: “Nghe nói Lý Ngật Chu đặc biệt được mời đến dự buổi lễ này, bên cạnh anh ấy là Giang tổng, còn có Lâm công của Kỷ Hành…Vãi, anh ấy hình như chỉ hơn chị một tuổi thì phải, nhân tỉ nhân, khí tử nhân*.”

* Nhân tỉ nhân, khí tử nhân – 人比人,气死人 (so sánh mình với người khác, chỉ khiến mình tức chết

Phương Nam Chi bình tĩnh nghe, trong lòng yên lặng cảm thán, loại chuyện này, quen là tốt rồi…Là người chứng kiến Lý Ngật Chu từ trung học một đường phi thăng mà nói, cô đã sớm chết lặng rồi.

Không lâu sau, buổi lễ bắt đầu, Ngô Linh cuối cùng cũng yên lặng.

Giải Kim đỉnh là giải thưởng rất có giá trị của ngành kiến trúc trong nước, Phương Nam Chi thật ra có chút khẩn trương, cô rất vui khi được lọt vào danh sách, nhưng nếu thật sự có thể lấy được giải thưởng, cô chắc chắn sẽ càng vui hơn, nhưng những người lọt vào chung kết với cô đều là những người trẻ xuất sức, cô không nắm chắc hoàn toàn.

[Đừng khẩn trương]

Đinh, tiếng điện thoại, có tin nhắn gửi đến.

Phương Nam Chi nhìn thấy ba chữ này, thì ngước mắt lên tìm người gửi.

Người đó ngồi ở hàng ghế đầu tiên khu A bên trái, lúc cô nhìn sang, anh đang nghiêng đầu, hai người vừa lúc không có gì ngăn cản, có thể nhìn rõ nhau.

Trên tròng kính trong suốt của anh có một điểm sáng nhỏ màu xanh lam, ánh mắt bình tĩnh, cũng nhìn thẳng vào cô.

Trái tim Phương Nam Chi co rút lại một trận, đột nhiên cảm thấy càng khẩn trương hơn.

Cô nhanh chóng cúi thấp đầu, đánh chữ trên điện thoại: [Anh quay mặt đi.]

Lý Ngật Chu: [Làm sao vậy.]

Phương Nam Chi: [Đừng nhìn em, nhìn em em càng khẩn trương.]

Lý Ngật Chu: [Yêu cầu còn rất quá đáng.]

Phương Nam Chi: [Nhanh lên…]

Cô ngước mắt trừng mắt nhìn anh một cái, Lý Ngật Chu cười khẽ, quay người đi.

Phương Nam Chi không rời mắt đi, dù sao cô cũng ngồi ở hàng ghế sau, có nhìn anh thế nào cũng chẳng ai chú ý.

Thật ra, hôm nay hai người không phải đến từ cùng một thành phố, cô từ Minh Hải, còn anh từ Paris.

Anh là bởi vì một hạng mục nên phải ra nước ngoài, đã đi được hai tuần rồi, sáng sớm hôm nay mới đến Đế đô, cho nên từ lúc anh về nước, hai người cũng chưa chính thức gặp mặt nhau.

Hôm nay mới tính là lần đầu tiên, nhưng họ đại diện cho công ty của mình, hơn nữa anh còn là giám khảo khách mời đặc biệt, cô lại là người lọt vào vòng chung kết…Tuy rằng cô lọt vào giải thưởng này cũng không phải do anh bình chọn, nhưng thân phận vẫn có chút bất tiện, nên trước khi đến, Phương Nam Chi đã đặc biệt dặn dò anh qua điện thoại hôm nay ở buổi lễ không được đến nói chuyện với cô

Nhưng cô rất nhớ anh, lần cuối gặp nhau là cách đây hai tháng, khi đó cô còn đang ở Mỹ.

Phương Nam Chi nhìn sườn mặt anh, đột nhiên có chút thất thần, số lần gặp mặt của họ thật sự vụn vặt…Nghiêm túc mà nói, họ đã yêu xa hơn bốn năm sau khi anh tốt nghiệp đại học.

Bốn năm trong cuộc đời không dài cũng không ngắn, nhưng quay đầu lại nhìn, nó còn dài hơn cả khoảng thời gian yêu nhau ở cùng một chỗ của bọn họ.

Mấy phút sau, lễ trao giải bắt đầu, Phương Nam Chi ngồi trước sân khấu, hồi hộp chờ đợi.

Cuối cùng cũng đến lúc trao Giải thưởng cho Tân binh.

Hình ảnh tác phẩm của năm thí sinh lọt vào vòng chung kết được hiển thị trên màn hình lớn trên sân khấu, Phương Nam Chi bề ngoài vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất hồi hộp.

“Cuộc cạnh tranh giải Tân binh năm nay thực sự rất khốc liệt, tác phẩm của mỗi người đều được giới chuyên môn đánh giá cao…Nhưng mà, vẫn có một tác phẩm nổi bật nhất…”

Phối với nhạc nền phù hợp, người dẫn chương trình dừng một chút, rốt cuộc tuyên bố: “Hãy để chúng ta chúc mừng, Phương Nam Chi <Lam Cốc>!”

Tiếng vỗ tay như sấm, Ngô Linh vui vẻ nắm chặt lấy tay cô: “Nam Chi! Chúc mừng!!”

Phương Nam Chi ngơ ngác nói cảm ơn, đứng lên, ở trong biển người mênh mông, cô vô thức liếc nhìn Lý Ngật Chu.

Anh lần này rốt cuộc có thể quanh minh chính đại quay đầu, cùng mọi người nhìn theo cô. Anh nhẹ nhàng gật đầu, dùng ánh mắt cổ vũ tán dương cô.

Dường như đột nhiên có chỗ dựa nào đó, Phương Nam Chi nhìn anh, hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng mỉm cười, đi về phía sân khấu.

“Những người đoạt giải Tân binh hiện nay ngày càng trẻ tuổi, cô gái này trông còn rất trẻ.”

Người nói chuyện là Lâm công của Kỷ Hằng, ngồi bên cạnh Lý Ngật Chu.

Người còn lại nói: “Trường Giang sóng sau dồn sóng trước*, Phương Nam Chi…tôi đã xem tác phẩm <Lam Cốc> này, vị này quả thật là người vừa sáng tạo vừa có cách nghĩ.”

*長江後浪推前浪,世上新人趕舊人-Trường giang hậu lãng thôi tiền lãng, thế thượng tân nhân hãn cựu nhân -Trường giang sóng sau dồn sóng trước, đời người mới phải đuổi theo xưa. (Tăng Quảng Hiền Văn)

“Đúng đó. Ai, cô gái này xinh đẹp quá, từ khi nào ngành kiến trúc của chúng ta sản sinh ra gương mặt ngôi sao vậy.”

Nói xong, vài vị đại lão rất ăn ý nhìn về Lý Ngật Chu: “Ngật Chu, cậu nói xem.”

Ánh mắt của Lý Ngật Chu dừng ở trên người ở trên sân khấu, thản nhiên cười: “Các vị lại lấy tôi ra trêu đùa rồi.”

“Không có không có, nào dám, đây là đang khen cậu, cũng là khen cô Phương này, cô Phương này thật sự quá đẹp rồi, đúng không?”

Lâm Công vốn dĩ cũng không mong đợi Lý Ngật Chu trả lời cái gì, ông ấy mấy năm nay tiếp xúc rất nhiều với Lý Ngật Chu, biết anh có bạn gái ở nước ngoài, một lòng chỉ hướng về cô bạn gái đó, nên căn bản anh không có hứng thú với người con gái khác.

Không ngờ lần này sau khi hỏi, Lý Ngật Chu lại gật đầu: “Ừ, là nhìn rất đẹp.”

Lâm công: “Hả?”

Ánh mắt của Lý Ngật Chu không rời khỏi sân khấu: “Không chỉ đẹp, còn rất có thực lực, là nhân tài hiếm có.”

Lúc này, ngay cả Giang tổng ngồi bên cạnh anh cũng ngoài ý muốn nhìn anh một cái: “Cậu có hứng thú? Vậy cậu nói chúng ta có nên chiêu mộ cô ấy về công ty chúng ta không?”

Lý Ngật Chu: “Tôi đoán em ấy không muốn.”

Giang tổng nói: “Vì sao? Công ty chúng ta chỗ nào không tốt? Nếu cậu thật sự cảm thấy cô ấy giỏi, tôi phải nhanh nhờ người ta đi tìm hiểu, tiền lương không phải là vấn đề.”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Lý Ngật Chu lắc đầu, trong mắt hiện lại vài tia nuông chiều: “Em ấy có rất nhiều chủ ý, nếu thật sự quyết tâm thì người khác cũng không dễ dàng lay chuyển được. Tôi nghĩ so với phong cách của công ty chúng ta, em ấy càng thích sự tự do cùng phóng khoáng trong môi trường hiện tại hơn. Quên đi, tùy em ấy đi.”

Hướng tổng Lâm công nhìn nhau một cái, nghe lời này, sao lại giống như anh đối với cô Phương này rất quen thuộc.

“Các cậu quen nhau?”

Lý Ngật Chu dừng một chút, cong môi: “Rất quen thuộc.”

——

Sau lễ trao giải, còn có tiệc tối tương đối riêng tư, ngoài khách mời hôm nay còn có người đoạt được giải thưởng.

Lý Ngật Chu đương nhiên cũng đến, bị mấy người quen kéo đi nói chuyện.

“Kia có phải là tân binh đoạt giải đêm nay không.” Đột nhiên có người nói.

Ánh mắt của mọi người nhìn theo, chỉ thấy ở cửa, có một người con gái đi vào.

Trong số những người đoạt giải hôm nay có không ít con gái, nhưng cô vẫn dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người, không chỉ vì cô giành được giải Tân binh xuất sắc nhất, mà còn bởi vì ngoại hình nổi bật của cô.

Dưới chiếc váy dài, đường cong thon thả, thân hình gợi cảm như vậy lại phối hợp với đôi mắt treo veo có mấy phần lạnh lùng, khiến người ta sinh ra dục cảm cấm kỵ vừa muốn chùn bước nhưng lại vừa muốn phá hủy.

Lý Ngật Chu nhìn Phương Nam Chi, đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển trên mép ly.

Anh hy vọng cô có thể tỏa sáng trong lĩnh vực của mình, hy vọng cô có thể thực hiện được ước mơ của mình, có được sự tán thưởng của người bên ngoài, nhưng giờ phút này nhìn thấy ánh mắt quá mức si mê của một số người đổ dồn lên người cô, trong lòng vẫn không tránh khỏi cảm thấy có chút khó chịu.

“Nhiều đại lão như vậy, khẩn trương chết chị rồi.”

Dự án của nhóm Ngô Linh cũng đã giành được giải thưởng sáng tạo xuất sắc nhất, cũng được đến đây, sau khi đi một vòng đến chỗ Phương Nam chi, thì hỏi: “Em vừa rồi đi đâu vậy? Chi không nhìn thấy em.”

Phương Nam Chi: “Đi ăn hai miếng bánh ngọt.”

“Hả?”

Phương Nam Chi nhỏ giọng nói: “Buổi tối không ăn cơm, đói chết em rồi.”

Ngô Linh nhìn váy của cô: “Bộ này của em quả thật không thể ăn…”

Phương Nam Chi lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ.

Ngô Linh nói: “Chị vừa mới đưa mấy tấm danh thiếp, đi thôi, có muốn cùng đi làm quen với mấy tiền bối không.”

“….Em đi lấy ly rượu vang đã.”

“À đúng, chị cũng đi, ly này uống hết rồi.”

Thật ra trong lòng Phương Nam Chi cũng không quá muốn ở trong loại trường hợp xã giao này, nhưng hôm nay người đoạt giải đều đến tham gia, cô không muốn tỏ ra lạnh lùng, không tôn trọng các tiền bối, cho nên vẫn là đến tham gia.

“Cô Phương.” Đang cầm ly rượu cùng Ngô Linh, thì có người đi tới.

Người tới cười tươi, nói: “<Lam Cốc> của cô Phương tôi rất thích, chúc mừng cô hôm nay đạt được giải Tân binh.”

Phương Nam Chi dừng một chút, vẫn mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn.”

“A, quên tự giới thiệu, tôi là kiến trúc sư của Viên Hoàn, Trình Tuyệt.”

Phương Nam Chi không biết người này, nhưng văn phòng Viên Hoàn thì cô vẫn biết, sau khi nhận danh thiếp của người ta, cũng đưa của mình: “Xin chào, tôi tên là Phương Nam Chi.”

Sau khi có một người lên nói chuyện, bỗng nhiên lại có thêm mấy người đến, Phương Nam Chi trong nháy mắt đáp ứng không xuể, Ngô Linh thấy cũng sửng sốt một chút, quả nhiên, bạn học Phương Nam Chi không cần tự mình đi tìm người xã giao…

Những người có mặt hôm nay đều là những người có chuyên môn trong ngành, Phương Nam Chi cũng không lơ là, nhưng cô không giỏi am hiểu loại xã giao này, dù sao lúc này nội dung chuyên môn cũng không cố nhiều, càng nhiều hơn là tranh giành tình cảm.

Người mà đang cùng cô nói chuyện lúc này không phải là kiến trúc sư, mà là một cổ đông đầu tư của một công ty kiến trúc, ngay lúc cô đang nghĩ phải làm thế nào để kết thúc cuộc trò chuyện với người này, thì thấy Lý Ngật Chu đi tới, đôi mắt cô hơi sáng lên, gần như theo bản năng lùi lại một bước.

Lý Ngật Chu nhìn thấy rõ, khóe miệng hơi nhếch lên, gặp người đang nói chuyện với cô: “Quý tổng, đã lâu không gặp.”

“Ngật Chu! Cậu tới rồi, tôi vừa định đi tìm cậu.”

Lý Ngật Chu bình tĩnh đứng ở giữa Phương Nam Chi cùng Quý tổng, chặn tầm mắt của ông ấy: “Phải không, tôi cũng đang muốn nói với ngài hạng mục lúc trước…”

Phương Nam Chi thấy rõ ánh mắt người ta dời đi, vội vàng kéo Ngô Linh đi.

“Ấy, làm sao vậy, Lý Ngật Chu! Lý Ngật Chu đến rồi! Em không đưa danh thiếp cho anh ấy sao!” Ngô Linh nhỏ giọng nói.

Phương Nam Chi tùy tiện nói dối: “Chân em đau, em đi trước.”

“Hả?”

“Đến cũng đến rồi, danh thiếp cũng phát ra rất nhiều, như vậy, em ở dưới lầu đợi chị, lát nữa chị xong thì xuống dưới.”

Ngô Linh: “Em chắc chắn?”

Phương Nam Chi gật đầu, chỉ giày cao gót của mình: “Giày mới, có chút đau gót chân.”

“Được rồi, vậy em chờ chị một lát.”

“Được.”

Phương Nam Chi sau khi đi ra khỏi tiệc rượu, thì thở phào nhẹ nhõm.

Cô đi xuống đại sảnh phía dưới, ngồi ở khu vực ghế ngồi nghỉ một lát. Chưa đến mấy phút sau, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cô sớm đoán được anh sẽ đi xuống, cũng không động, cứ vậy nhìn anh đi tới, thẳng đến khi anh đứng trước mặt cô.

“Chạy còn rất nhanh.” Lý Ngật Chu cụp mắt xong, mỉm cười nhìn cô.

Phương Nam Chi đưa tay về phía anh, trong lúc nói chuyện vô thức có chút nũng nịu nói: “Không phải vì có anh ở đó sao, em chạy trước cũng không sao.”

Lý Ngật Chu nắm lấy tay cô, hơi dùng sức, kéo người lên.

Phương Nam Chi thuận thế ôm lấy anh, nhỏ giọng nói: “Mệt chết rồi.”

“Sao lại đi đôi cao gót cao như vậy.”

“Để có khí thế.”

“Hửm?”

Phương Nam Chi ngước mắt nhìn anh, hỏi: “Hôm nay có phải em rất có khí thế không?”

Là rất có khí thế, còn hết sức chói lòa.

Nhưng mà bên trong một người lạnh lùng quyến rũ như vậy lại giống một tâm hồn nhỏ bé ngây thơ bám người.

Sự tương phản này khiến lòng người dao động, sự khó chịu hôm nay của Lý Ngật Chu dễ dàng được xoa dịu, ngón tay nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay cô, nói: “Có, vô cùng. Vậy hiện tại khí thế xong rồi, em có muốn quay về không?”

“Muốn, em đang đợi đồng nghiệp đó.”

Lý Ngật Chu: “Đồng nghiệp? Buổi tối không thể về với anh?”

Phương Nam Chi: “Hôm nay em cùng họ đến đó.”

“Vậy cũng không cần ở cùng một khách sạn đúng không, đi cùng bạn trai thì có sao.”

Phương Nam Chi đặt cằm của cô lên vai anh, lười biếng nói: “Nhưng không phải chúng ta đang giả vờ không quen biết sao?”

Lý Ngật Chu hơi nhướng mày, nửa cười nói: “Ồ, vậy Phương tiểu thư, em cùng một người không quen ôm ấp nói chuyện như vậy?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.