Khi Tuế Tuế 5 tuổi thì đi nhà trẻ, Phương Nam Chi và Lý Ngật Chu đi một chuyến đến Phần Lan, bù đắp nguyện vọng mà hai người nói “cùng nhau đi xem cực quang” vào mấy năm trước.
Trong thời gian hơn mười ngày đó, cả hai trải qua khoảng thời gian của thế giới hai người.
Nhưng bên cạnh không có người bạn nhỏ hay líu ríu, khi đi thư giãn cũng rất nhớ con gái.
Ngày cuối cùng khi trở về nhà, nỗi nhớ trong lòng Phương Nam Chi đã đạt đến đỉnh điểm, lên máy bay liền bắt đầu lo lắng, con gái bảo bối không được cô ôm ngủ nhiều ngày như vậy có phải sẽ rất buồn, khi gặp cô sẽ khóc hay không.
“Mỗi ngày chúng ta đều cùng nó gọi video, trạng thái của con bé rất tốt, không khóc không nháo, em yên tâm đi.” Lý Ngật Chu an ủi cô.
Phương Nam Chi: “Bình thường Tuế Tuế rất ngoan, nhỡ đâu con bé buồn cũng không biết nói ra như thế nào thì sao.”
Lý Ngật Chu nói: “Sẽ không đâu, xem video của mẹ, mỗi ngày khi con bé đi học rồi tan học đều không biết vui vẻ nhiều như thế nào đâu. Hơn nữa, chúng ta sắp về đến nhà rồi, đừng quá lo lắng.”
Phương Nam Chi: “Vâng, thấy con nó rất vui… vậy trong lòng nó có phải chúng ta không quá quan trọng? Đi nhiều ngày như vậy, cũng không thấy nó khóc.”
Lúc này Lý Ngật Chu có chút dở khóc dở cười: “Em đây là hy vọng con khóc, hay là không mong con khóc vậy?”
Phương Nam Chi sờ sờ mũi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-ruc-ro/2771011/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.