Hàn Duệ đưa cô tới cônhi viện Từ Lâm, điều này khiến Phương Thần rất bất ngờ. Nhưng dù là như vậy,từ tận đáy lòng, cô cũng rất hài lòng với sự sắp xếp đó. Cô khong biết vì saohàn Duệ lại nghĩ ra điều này, còn cô thì cũng đã lâu rồi không tới thăm việntrưởng và bọn trẻ.
Nhưng, hôm nay, cô nhiviện có gì đó khác với mọi khi, cảnh tượng trước cổng vượt xa những gì màPhương Thần tưởng tượng.
Khi họ đến đó thì đãkhông còn chỗ nào để đỗ xe nữa, nên phải tìm một chỗ xa hơn, rồi sau đó xuốngxe đi bộ vào.
“Họ đang làm gì vậy?”Phương Thần cảm thấy rất ngạc nhiên. Trong ấn tượng của cô, nơi đây từ trướcđến nay chưa bao giờ đông đúc, ồn ào như vậy, đủ các loại xe đỗ kín cả conđường trước cổng.
“Cứ đi vào trong thì sẽrõ”, Hàn Duệ bước đi rất vui vẻ, thoải mái dưới ánh nắng chan hòa, đây có lẽ làđiều hiếm thấy ở anh.
Khi đi đến gần, PhươngThần lại càng ngạc nhiên hơn.
Trước cửa treo một tấmbiểu ngữ màu đỏ rất nổi bật, Phương Thần bất giác sững người, rồi lẩm bẩm nhưnói một mình: “... Sao lại là buổi lễ quyên tặng nhỉ?”. Rồi lập tức như chợtnghĩ ra điều gì đó, cô quay lại nhìn Hàn Duệ bằng ánh mắt nghi ngờ: “Có phảianh biết trước chuyện này rồi không?”.
Hàn Duệ không trả lời,mà chỉ mỉm cười, rồi kéo tay cô cùng bước vào bên trong.
Tạ Thiếu Vĩ đang đứngtrên khán đài cao mới dựng lên ở giữa sân, đang đại diện cho nhà quyên tặngphát biểu đôi lời ngắn gọn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-mong-manh/3278737/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.