Có lẽ mùi thơm trong cănphòng đó khiến cho đầu óc hỗn loạn, Phương Thần nhíu chặt mày, sắc mặt càng trởnên nhợt nhạt, hỏi lại: “Cái gì?” Cô phát hiện ra tằng đến cả chút hơi sức cònlại để suy nghĩ cũng dần mất đi.
“Cô không định làm gìcho Lucy sao?”, Jonathan nói rất ngắn ngọn, nhưng hắn ta tin cô sẽ
Dường như Phương Thầnhơi sững người trong giây lát, nhưng không nói gì.
Làm cái gì? Và làm nhưthế nào?
Cô nghĩ đến Lục Tịch,cảm thấy sống mũi cay cay. Thân hình trẻ trung xinh đẹp của chị ấy nằm trênchiếc giường sắt lạnh giá, lúc đó cô đã nhìn Lục Tịch chăm chăm, trong suốtmười chín năm cho đến lúc đó có lẽ đó là lần đầu tiên cô nhìn chị mình kỹ đếnnhư vậy và đó cũng là cuối cùng.
Người mà cô từng ghenghét, đồng thới là người thân thiết nhất đã nâng đỡ cô lớn lên.
Nhưng, cô có thể làmđược việc gì cho chị ấy bây giờ?
Cô không dám thừa nhận ,trong những đêm cùng hưởng thụ niềm vui sướng với Hàn Huệ, được anh ôm đưa vàotrong giấc ngủ, cô đã tạm thời quên mất Lục Tịch, cũng đã quên mất mục tiêu thựcsự khi tiếp cận với Hàn Duệ.
“Nếu có nhu cầu, tôinghĩ cô có thể giúp được cô.”
Jonathan vừa nói vừađứng dậy, thân hình to lớn để lại một bóng đen trên tường, rồi từ tốn tiến dầnđến bên cửa.
Trước khi đến đây, đãtính toán rất kỹ việc ra điều kiện với cô như thế nào.
Phương Thần vẫn khôngnói một câu nào, dường như cô đang suy nghĩ tới điều gì đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-mong-manh/3278733/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.