Ngày hôm sau, PhươngThần trở lại cơ quan làm việc, trước sự quan tâm của các đồng nghiệp, cô cườivà bày tỏ sự cảm ơn đối với mọi người. Có lẽ vì được rất tốt, nên sắc mặt côhồng nhuận hơn hẳn trước khi bị thương.
Vì lo sức khỏe của côchưa hồi phục hoàn toàn, lãnh đạo tòa soạn để cô ở lại cơ quan viết bài. Trongphòng làm việc toàn là những người giỏi ăn giỏi nói, lại cũng là những ngườingười thạo tin tức, nên trong lúc rỗi rãi trước khi hết giờ làm việc, mỗi ngườibưng một tách trà bàn tán về đủ mọi truyện.
“Này, Thái Dương Thànhgần đây rất không yên ổn,” một đồng nghiệp lên tiếng than thở.
“Chẳng phải là dạo trướcđã dẹp yên rồi còn gì, sao bây giờ lại còn chuyện gì nữa?”, một đồng nghiệpkhác nhanh chóng chen vào.
Lúc đó Phương Thần đangngồi gõ trước máy vi tính, câu chuyện của các đồng nghiệp ít nhiều cũng khiếncô bị phân tâm. Hộp đêm Thái Dương Thành… Mặc dù số lần cô đến đó rất ít, nhưngông chủ ở đó thì cô biết.
Phương Thần xoay ngườira khỏi cabin của mình, vừa lúc nhìn thấy các đồng nghiệp nhướng mày, nhếchmôi, “Nghe nói vừa bị cảnh sát điều tra, vì nghi ngờ có liên quan đến hoạt độngphi pháp trong kinh doanh. Sau lần ấy ông chủ ở đó biệt tăm, có lẽ là tạm thờitránh cho qua sóng gió, chỉ để lại vài ba người phụ trách phối hợp với bên điềutra.”
“Này, không lẽ cậu quenvới ông chủ đứng đằng sau của hộp đêm đó à? ”
“Tôi là gì nào, tấtnhiên là không thể nào quen với những nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-mong-manh/3278723/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.