Lúc này, những người bêncạnh biết ý đã lùi ra xa, Giám đốc Tôn cũng đứng chờ ở chỗ cầu thang xoắn, vìthế không lo việc người khác nghe được câu chuyện giữa hai người.
Phương Thần hơi lùi vềsau một chút và nhìn thẳng vào mắt Hàn Duệ. Khoảng cách giữa hai người vẫn khágần, đủ để bóng của người này in trong mắt của người kia, thậm chí là cả đườngcong trên bờ môi cũng nhìn thấy rất rõ.
Cô không biết có phải làHàn Duệ đang cười hay không, càng không thể hiểu được hàm ý chứa đựng trong nụcười ấy. Cô chỉ biết rằng, những lúc Hàn Duệ để lộ dáng vẻ ấy thì dường nhưnhững đường nét trên khuôn mặt mềm mại đi rất nhiều,tới mức khó mà tưởng tượng nổi. Vì vậy lại càng làm cho ánh mắt của anh thêmsáng, rất đẹp và rất sắc, khiến người đối diện càng không thể giấu mình vào đâuđược.
Động cơ của Hàn Duệ làgì ư?
Thực ra, trong đầu củaPhương Thần đã có câu trả lời, nhưng cô chỉ hơi nhướng mày, tỏ ý lấy làm tiếc:“Rất đáng tiếc, tạm thời chưa nghĩ ra”. Nói xong cô chầm chậm quay người đi vàbước theo Giám đốc Tôn.
Kết quả là buổi tối hômấy cô đã thắng! Không chỉ là thắng mà còn thu hoạch được rất nhiều.
Thực ra trong khi chơi,có ván cô đã thua gần hết số phỉnh trong tay. Tuy lúc đầu cô không đếm, nhưngcũng ước chừng số lượng. Phương Thần đặt phỉnh trong khi đầu óc như tê dại đi.Cô đang nghĩ, như thế này có phải là chơi mạnh tay quá không? Mặc dù có thuathì cũng không phải là tiền của mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-mong-manh/3278710/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.