Khi Hàn Duệ quay ngườilại thì thấy Phương Thần đứng dưới một gốc cây cổ thụ từ lúc nào và hình như rahiệu gì đó cho anh, trên môi thoáng một nụ cười, tựa như ánh sao phía chân trờithoáng xuất hiện rồi biến mất. Rồi cô đưa tay vẫy và gọi: “Tư Quân, Minh Minh,các em lại đây nào”.
Hai đứa trẻ có vẻ rấtquen với Phương Thần, sà tới rất nhanh, mỗi đứa nắm một bên vạt áo của cô.
Mặt trời đang lặn phíasau lưng Phương Thần, qua căn nhà kiểu cũnhiều năm, bao phủ xuống khắp mọi nơi thứ ánh sáng nhạt nhòa, làm cho dãy núi ởphía xa càng trở nên thẫm hơn. Tất cả tạo nên một bức tranh thủy mặc khổng lồ.Còn cô thì như đứng trước bức tranh ấy, khom người xuống, tóc mái xòa xuống, chelấp vầng trán mịn màng và đô mắt đen, sáng long lanh.
Hàn Duệ vẫn đứng tựa vàoxe, ở một khoảng cách không xa cũng chẳng gần, tuy không nghe rõ những lời cônói, nhưng có thể nhìn thấy rõ mỗi một động tác và vẻ thể hiện dù là nhỏ nhấtcủa cô.
Phương Thần mang đến chomỗi đứa bé một món quà, khiến cho bọn trẻ bất ngờ và vui sướng tới mức nhảycẫng cả lên, nắm chặt tay cô không chịu buông ra.
Nhưng dường như cô đãquen với việc ấy, có lẽ cô thường xuyên cho quà bọn trẻ, Hàn Duệ nghĩ thầmtrong bụng. Thế nên để mặc bọn chúng mặc sức kéo và làm bẩn
“Có việc gì mà đứng xathế?” Dù đang trong hoàn cảnh ấy nhưng Phương Thần vẫn còn kịp để ý đến HànDuệ, cô ngẩng đầu lên nhìn rồi cao giọng gọi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-mong-manh/3278708/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.