Hồi chuông thứ hai chỉnăm phút sau lại réo lên, Phương Thần vẫn trầm mặc tựa đầu vào đầu giường nhưđang suy nghĩ điều gì, lại như không phải như vậy. Hồi lâu sau cô mớ
i đưa tay bóp trán vàthay quần áo.
Vì thời tiết mùa Đôngvừa lạnh vừa khô, chỗ rách trên môi mấy ngày rồi mà vẫn chưa khỏi, khiến cholúc đi làm Phương Thần luôn trở thành đối tượng chú ý của những người xungquanh.
Các đồng nghiệp đều tỏra đã biết rõ sự việc và không hề hỏi han gì, chỉ nhìn cô với ánh mắt không hềche giấu, trong những biểu hiện ấy ít nhiều cũng tình cảm ấm áp.
Cô cảm thấy rất buồn vàu uất, nhưng không thể nào giải thích được.
Điều an ủi đôi chút cólẽ là, cô không phải là người duy nhất bị thương trong sự kiện ngày hôm ấy.
Bữa trưa sau khi ăn cơmxong, Tạ Thiếu Vĩ ngồi dựa nghiêng vào cửa xe hỏi đồng bọn: “Này, mày nghĩ xem,vết thương ở trên môi của đại ca do đâu mà có?”.
“Thế mà cũng hỏi!” TiềnQuân cắn tăm, đưa tay kéo mạnh cà vạt trên cổ, cố làm ra vẻ một người nho nhã,lịch sự không hợp với mình chút nào, mới chỉ có hai tiếng đồng hồ mà đã khôngthể chịu được.
“Giả bộ sạch sẽ làm gì?Con bé ấy chẳng phải là chính mày dắt vào nhà còn gì? Nhìn được đấy chứ, nóithật hiếm có đấy!” Nụ cười nhăn nhở muôn thuở lại nở trên khuôn mặt của TiềnQuân, nhưng có một số điều mà dù cho lúc vắng mặt Hàn Duệ hắn cũng không dámtùy tiện nói ra, vì thế chỉ dám nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-mong-manh/3278695/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.