Nghiêm Thiên Dự đẩy cô xuống giường, anh đặt cô dưới thân mình, tay cởi dây thắt lưng ra trói chặt hai tay của cô lại.
"Nghiêm Thiên Dự! Anh không thể làm như vậy, anh thật sự muốn toại nguyện cho tôi sao? Tôi là người đã tính kế anh đấy." Cô cố vùng vẫy nhưng lại không có cách nào thoát ra.
Nghiêm Thiên Dự như cười như không, ánh mắt đầy tà ý: "Cô nghĩ nhiều rồi, đây chính là hình phạt của cô."
Anh cởi áo sơ mi ra, đè cô xuống, vùi đầu vào cổ của cô, liếm láp tai của cô, cắn vào vành tai cô.
Tần Ý Vãn hít vào một hơi thật sâu, cô dùng sức cắn vào cổ của anh.
"Á! Mẹ kiếp!"
Cô nhân cơ hội đó đẩy cô ra, nhanh chóng bước xuống giường, nhưng nhất thời cô bị mất thăng bằng ngã xuống sàn, cô vội vàng đứng dậy, nhanh chóng đi đến cánh cửa. Ấy vậy mà, cửa không mở được.
Cô hoảng hốt, ánh mắt ẩm ướt đầu lo sợ.
Chợt, Nghiêm Thiên Dự bật cười, cả quá trình, anh cảm thấy cô không khác gì một trò cười, người bỏ thuốc anh là cô, người muốn chạy trốn cũng là cô, còn chật vật như vậy.
Anh bước xuống giường, chậm rãi bước từng bước đến chỗ của cô.
Ý Vãn không thể suy nghĩ gì nhiều, cô bước đến cầm lấy lọ hoa, ánh mắt kiên định: "Anh đừng đến đây."
Nghiêm Thiên Dự không hề tỏ ra nao núng hay chần chừ, anh vẫn chậm rãi bước đến, sau đó...
"Xoảng!"
Anh cướp lấy lọ hoa của cô ném vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-chieu-roi-long-em/2729980/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.