Sâm Viên Chính Nhân vẻ mặt âm hiểm đến gặp Tề Đằng Ngộ. Tề Đằng Ngộ đối với vị khách ngàn năm có một kinh hãi, vừa định gọi người bưng trà, Sâm Viên Chính Nhân lại xua tay nói.
“Không cần, A Ngộ, ta định xin một thứ của ngươi, ta nghĩ ngươi sẽ có, dù ngươi không có, cũng biết mua ở đâu.”
Sâm Viên Chính Nhân nói cho thứ mình cần cho Tề Đằng Ngộ, Tề Đằng Ngộ vừa nghe, sợ đến nỗi cái tách trong tay cũng rơi xuống. Đó không thể là Sâm Viên Chính Nhân, Sâm Viên Chính Nhân không có khả năng cần loại đồ này!
“Chính Nhân, ngươi đang nghĩ cái gì?”
Sâm Viên Chính Nhân nhãn thần âm u, so với trước kia hoàn toàn trái ngược, tràn ngập âm trầm, mờ mịt, được ăn cả, ngã về không.
“Chỉ cần nói cho ta biết có hay không là được.”
Tề Đằng Ngộ chần chờ một chút, “Ta không có loại đồ này, thế nhưng ta biết mua chỗ nào. Ta giúp ngươi mua, hai ngày nữa tới lấy.”
“Hai ngày sau, ngươi đưa cho ta ở trường.”
Sau khi nói xong Sâm Viên Chính Nhân liền ly khai. Tề Đằng Ngộ nhìn bóng lưng của hắn, Sâm Viên Chính Nhân rốt cục muốn làm gì?
Hai ngày sau, hắn đem thứ cần đưa cho Sâm Viên Chính Nhân, nét mặt của Chính Nhân như tro nguội, nhận đồ xong, hôm đó liền về nhà sớm.
Bắc Đại Lộ Đông Ti tan học về nhà, liền thấy Sâm Viên Chính Nhân đang ngồi trên giường hắn. Vốn dĩ hai người là bạn từ bé, thường đến chơi nhà của nhau, vì vậy, Sâm Viên Chính Nhân có đến nhà của Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoa-hoc-vien-he-liet-chinh-phuc-hoa-tam-dai-thieu/1309598/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.