Phản ứng đầu tiên của Hoắc Ác Du hiển nhiên là mở to mắt, cảm thấy rất khó tin, đồng thời cũng cực kỳ mừng rỡ với chiếc bánh có nhân từ trên trời rơi xuống này.
Ngay bây giờ, trong lòng Hoắc husky có nguyên một bài văn phát biểu cảm nghĩ — Cảm ơn sự trợ giúp của Hoắc phu nhân, cảm ơn lão cha ngu ngốc, cảm ơn tổ tông tám đời chú thím nhà họ Tô… đúng là đối thủ mạnh như thần. Vui vẻ, hạnh phúc, mỹ mãn quá! Từ hôm nay trở đi, tên của hắn không còn là Hoắc Ác Du nữa, mà phải là Hoắc! May! Mắn!
Nhưng sau khi cảm xúc mừng rỡ như điên qua đi, lý trí cũng login lại, nội tâm bạn học Hoắc may mắn bắt đầu chia thành 101 phần, 100 phần trong số đó đều đang nỗ lực gật đầu, “Được được được, chúng ta cùng chung tay khiến Hoắc phu nhân tức chết!”
Chỉ có một phần là nói: “Không được, em phải bình tĩnh lại, hà tất phải vì mấy kẻ không đáng mà hi sinh bản thân mình vào chứ?”
Vừa nói xong Hoắc Ác Du đã hận không thể vả vỡ miệng bản thân, nghe đi, đây mà là tiếng người sao? Một cơ hội tốt như thế mà lại muốn từ chối?
Hối hận, hết sức hối hận, đương sự lúc bấy giờ cũng chỉ có mỗi hai từ “hối hận” trong đầu.
Nhưng những gì nên nói, hắn vẫn phải nói cho hết, hắn chính là Hoắc. Liễu Hạ Huệ!
“Em nghĩ đi.” Hoắc Ác Du bắt đầu giúp Tô Hoài Cẩn phân tích tình hình, không bận tâm đến trái tim đã vỡ thành trăm mảnh của bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hieu-y-toi-ma-dung-khong/548269/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.